Snack's 1967
Đại ca tôi dạy học

Đại ca tôi dạy học

Tác giả: Lê Xuân Quý (Fantasy 7)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323712

Bình chọn: 9.5.00/10/371 lượt.

ứa nào chụp được tối về đăng lên facebook cho mọi người xem nha.

Một đứa trong nhóm cười toe toét.

-Vậy đã loại được ba giáo viên rồi,bị như thế này chắc mai không dám đi dạy nữa đâu.

Một học sinh nữ đeo cặp đi tới cười khẩy.

-Thủ phạm của trò này là ba người đúng không?

-Đúng là tụi tui đó.

Cả ba đứa khoác tay,bá cổ nhau đồng thanh đáp như đầy tự hào.Học sinh nữ kia cười nhạt dơ tay cái lên tiếp.

-Hay đấy..

Lớp vẫn ồn ào không ngừng,các học sinh khác đang tuyên dương cho bộ ba đã làm ra chuyện này không ngớt lời khen.

-Tuyệt quá.

-Không ngờ mấy ông lại có trò “độc” đến vậy.

-Ba anh,em tiểu quỷ ơi còn chiêu nào nữa không?

-…..

Đang bàn tán xôn xao không ngừng,một đứa người khá thấp bé đứng lên khẽ nói.

-Mọi người không thấy mình làm những điều quá đáng à?

Sự nổi bật bất ngờ của chàng trai thu hút hết ánh mắt của mọi người.

-Mình nghĩ chúng ta nên dừng lại,trêu giáo viên thế đã quá đủ rồi.

Ngay lập tức tất cả cặp sách bay vèo vèo đến vị trí của học sinh vừa phát biểu,anh chàng tối tăm mặt mũi la oai oái.Cô nữ sinh vừa nói chuyện với bộ ba kia bước lại chống cằm nhìn vào cậu học sinh,nói.

-Lộc,hôm nay hay ta,tự nhiên lên tiếng bảo vệ cho giáo viên ha.

Cậu học sinh này nổi tiếng là gương mặt nhát gan nhất trường,chỉ cần có người dọa cho vài câu đã hãi đến xanh mặt.

-Mai Linh,mình chỉ muốn chúng ta lên dừng trò đùa với giáo viên.

-Gì cơ?Nghe hổng rõ.

Học sinh nữ tên Mai Linh cơn ác mộng của Lộc,hơn ai hết cậu ta sợ Mai Linh gấp trăm lần người khác,đến mức cô gái đứng ngay trước mặt mình còn không dám nhìn thẳng vào mắt.Mai Linh dùng ngón tay khẽ nghịch đầu tóc nhuộm tím nhẹ của mình tiếp.

-Lộc nói gì nhỉ?Nghe chưa rõ.

Toát mồ hôi cậu ta cúi gằm mặt ấp úng.

-Không…không….có gì đâu.

-Ngước lên nhìn coi.

Nhận được lệnh,miễn cưỡng ngẩng mặt lên cười méo xệch,Mai Linh nháy mắt tinh nghịch.

-Ngoan lắm cưng.

Cậu học sinh có lẽ là ngoan nhất lớp run rẩy bẩy bởi mỗi lần cô bạn nói vậy chắc chắn sẽ có một hình phạt dành riêng cho mình.Một đứa trong nhóm chễm chệ đi lên bục giảng lấy tay đập bảng nói lớn.

-Quý vị có vui không nào?

Cả lớp đồng thanh.

-Vui.

-Thế các bạn vui vì điều gì?

Lớp lại bắt đầu tiếp.

-Bắt nạt giáo viên.

Tiếng chống trường đánh hết giờ học,chúng lấy cắp sách đi ra ngoài, những học sinh lớp khác trông thấy đều tránh xa hầu hết tất cả đều ghét lớp này nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài cũng dễ hiểu vì chẳng ai muốn quan hệ với lớp cá biệt này,nếu làm ngược lại sẽ dính vào những vụ rắc rối y như chúng làm với giáo viên trong trường.Chính vì vậy các thành viên lớp 11A9 luôn bị cô lập,không ai muốn nói nhiều về lớp này,một vết nhơ so với những về dày thành tích mà toàn trường đạt được.

Đại ca tôi dạy học – Chương 2

Chương 2: Côn đồ thất nghiệp

-Anh bị sa thải.

Ông chủ cửa hàng ăn buông một quyết định cả một đời nhân viên nhẹ nhàng như không,người đứng trước mặt ông đeo tạp dề hai tay còn đang cầm bát phở,há hốc miệng lắp bắt chẳng lên câu,run rẩy

một lát sau định thần hỏi.

-Ông nói gì vậy?Tôi bị đuổi việc à?

-Nghe không thông à?Từ ngày mai đừng đi làm nữa.

Đặt hai bát phở xuống bàn hắn sừng sỏ.

-Tại sao?Tôi làm rất chăm chỉ kìa mà?Ông lấy lí do gì mà đuổi vậy?

Lấy hết nhuệ khí ông chủ cửa hàng gằn giọng.

-Nhìn lại cậu đi,quần áo mặc thì lôi thôi,lếch thếch,đầu tóc còn nhuộm vàng,chỉ cần như vậy thôi cũng đã chứng tỏ cậu không nghiêm túc trong làm việc.

-Chỉ có thế mà đuổi nhân viên à?

-Vẫn chưa hết đâu?Mỗi lần cậu làm nhìn thấy khách hàng nữ là xí xớn lao vào tán tỉnh,bắt phải cho số điện thoại nếu không cho ra về.

Hắn cười hiền,nói nhỏ nhẹ hết sức như cầu xin.

-Ông chủ hiền từ ơi,đừng đuổi việc tôi nha.

-Khỏi nói nữa,tôi đã năm mươi rồi,hết thời trai tráng rồi đừng có xu nịnh.

Lại gần hắn cố gắng nhận nhịn,với những người nóng tính như hắn làm như thế này đã quá hết sức mình rồi.

-Đừng đuổi tui nha,ông biết đấy tui đã hai năm tuổi rồi, chưa có mảnh tình vắt vai,cũng phải ra làm quen với mấy em chứ?

Bực mình ông chủ nói lớn.

-Nói hay thiệt đó nha,có biết mỗi lần cậu làm thế quán mất đi khách hàng không? Còn những đàn em của cậu đến quán là phá phách,tôi còn chưa bắt đền những đồ đạc của mấy người làm hỏng đâu đấy.

-Nhưng…

-Im đi những người như cậu không xứng đáng làm ở đây đâu,mời đi cho.

Nắm chặt tay,hắn nghiến răng ken kén như sắp đấm thẳng mặt ông chủ,hơi lo hắn manh động ông ta lùi lại một bước giơ điện thoại ra dọa.

-Dám đánh không?Tôi sẽ gọi cho cảnh sát.

Hắn vẫn nhìn ông chủ với ánh mắt hình viên đạn,đột nhiên hắn cười hiền từ vừa cởi tạp dề vừa nói.

-Không cho làm thì thôi,thế còn lương tháng này của tôi.

Ông chủ nghiêng mặt đáp.

-Làm gì có lương,tiền của cậu sẽ bù lại những hỏng hóc của cậu và đàn em cậu gây ra.

-Hả?

Tay vò đầu hắn thầm nhủ.

-“Chết tiệt,ai biểu mình nổ cho lắm vào,mình đâu phải là chủ cửa hàng này đâu,chỉ muốn oai với lũ đệ tử,giờ thì tốt rồi một đồng xu cũng chẳng có.Đến cửa hàng chúng cứ tưởng của mình đập phá cho lắm vào,giờ tính sao đây?”

Nắm tạp dề trong tay hắn run run.

-Vậy là hết chỗ kiếm tiền,b