
nàng nói: “Cha ngươi thích nhìn thấy các ngươi cười, đừng khóc. Yến Nhi, con cười đẹp nhất, cười một cái cho Đại bá nào!”
“Dạ!” Vân Yến cúi đầu lau nước mắt, tự nhiên nắm lấy tay Hướng Hằng Thái, đi vào trong.
Cũng không biết là do thuốc hay do cái gì, sắc mặt Hướng Hằng Ninh hơi hồng, lúc này cường chống đỡ thân mình, nói với mọi người: “Vừa rồi ta đã nói chuyện với Đại bá của các ngươi, mấy ngày này, trong phủ cao thấp đều từ Đại bá và Đại bá mẫu của các ngươi quản lý. Nếu ta đi rồi, Phong Niên thực phủ vẫn là của Hoan nhi, các ngươi ai cũng không được động đến Phong Niên. Sản nghiệp còn lại trong phủ ta đã sớm nghĩ tốt nên xử lý thế nào, cũng đã nói với Đại bá các ngươi, các ngươi nghe Đại bá.”
“Lão gia….” Tô thị lòng hoảng hốt, đang muốn khóc thành tiếng, Hướng Hằng Ninh khoát tay nói: “Đồ cưới của Cẩm nhi sẽ không thiếu của nàng! Nơi đi của ngươi ta cũng đã an bày!”
Một câu nói chặn Tô thị về, Hướng Hằng Ninh vẫy tay gọi Vân Hoan đến gần, “Ta sợ là chờ không kịp, ngươi bảo Trường Bình đi mời vị Huyện thái gia kia đến đây, ta cẩn thận nhìn xem, nếu thích hợp, nhanh chóng đem hôn sự của tỷ ngươi làm đi….”
Vân Hoan biết ông là sợ ông đi rồi sẽ làm chậm trễ Hướng Vân Cẩm, đây là từng bước xử lý hậu sự của bản thân. Đến cùng vẫn là tinh thần không tốt, hồ đồ rồi. Thành Chương này tốt xấu gì cũng là Quan lão gia, nào có chuyện ngươi mời hắn sẽ đến. Nhưng lúc này lòng nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nước mắt nhịn không được chảy ra. Xoa người sang chỗ khác dặn dò Trường Bình vài câu, Trường Binh xoay người đi làm.
Cuối cùng là dùng thể diện của Triệu Nhị, vì Thành Huyện thái gia kia không bao lâu đã tới.
Vân Hoan dẫn nữ quyến lui ra ngoài, xa xa thấy bóng dáng Thành Chương, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nếu bàn về tướng mạo, cũng là thượng đẳng.
Vân Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy người đi qua, ngẩng đầu hỏi Vân Hoan: “Nhị tỷ, đây là Đại tỷ phu của chúng ta sao?”
“Yến nhi, muội nói bậy gì đâu!” Hướng Vân Cẩm cả giận nói, nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi người nọ.
Vân Hoan bụng đầy tâm sự không có chỗ kể, lại trải qua một đêm mệt mỏi, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, Vân Yến hô nhỏ bên tai, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại trời đã vào đêm. Nàng mở mắt ra theo thói quen tìm bóng dáng Trường Bình, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía nàng đứng bên cửa sổ, gió nhẹ nhẹ gợi lên vạt áo hắn, rừng trúc ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm xào xạc rất nhỏ, làm cho người ta tĩnh tâm lại.
Vân Hoan dựa người vào thành giường ngồi một hồi mới nhớ tới Hướng Hằng Ninh, giãy dụa muốn đứng dậy, Trường Bình ấn người nàng xuống, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.
“Hoan nhi, nhạc phụ không có chuyện gì, chỉ là quá mệt, đang ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Hoan chậm rãi thở ra, nhớ tới Thành Chương lại thuận miệng hỏi, Trường Bình nói: “Nhạc phụ giống như rất vừa lòng Thành Chương, hai người đóng cửa nói chuyện một hồi, lúc đi ra Thành Chương rất vui vẻ. Nghe ý nhạc phụ, mấy ngày nay sẽ định hôn sự xuống, nếu ông chống đỡ được, chỉ coi như hôn sự này là xung hỉ, nếu không chống đỡ được…. vậy cũng phải gả Hướng Vân Cẩm ra ngoài rồi mới đại tang.”
Vân Hoan nghe được bốn chữ ‘không chống đỡ được’, trái tim nhịn không được run lên, Trường Bình nói: “Trong phủ mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ rất bận, nhạc phụ vốn muốn giữ nàng lại trong phủ hỗ trợ, ta giúp nàng từ chối rồi… Dù sao, chắc Hướng Vân Cẩm cũng không hi vọng nàng giúp gì.”
“Ừ! Chuyện của nàng đều có nương nàng quan tâm.” Vân Hoan cụp mắt, “Trước mắt ta chỉ mong bệnh của phụ thân nhanh tốt lên!”
“Lâm đại phu mới đến tìm ta, nói bệnh của nhạc phụ là lâu năm tích lại, lần này bị phong hàn, tất cả các bệnh đều phát ra theo. Muốn một lần xóa tất cả các bệnh căn thật sự rất khó, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kéo, ông ấy đi tìm biện pháp cứu nhạc phụ. Tóm lại là bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng.” Trường Bình nói.
“Vậy là tốt rồi….” Vân Hoan chậm rãi ngồi ở mép giường, Trường Bình thấy nàng mệt mỏi, ôm nàng nói: “Nhạc phụ bên này còn có Dương di nương chăm sóc, Lâm đại phu cũng ở, sẽ không xảy ra đường rẽ gì. Nhưng là nàng, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ thân thể nàng không gánh được.”
Vân Hoan chôn cả mặt vào đầu vai Trường Bình, ấp úng nói: “Trường Bình, mang ta về nhà.”
Qua một ngày, Hướng phủ hôn sự bắt đầu thật làm, Tô thị cả ngày bận không thấy chân, chuyện chăm sóc Hướng Hằng Ninh hơn phân nửa giao cho Dương di nương.
Do trong nhà có người bệnh, thời gian chuẩn bị cũng không nhiều, hôn sự nhìn quá có chút vội vàng. Nhưng đầu tiên Thành Chương là nhị hôn, đối mấy chuyện này cũng không để bụng, thứ hai, Hướng Vân Cẩm sợ hôn sự này lại xảy ra sai lầm gì, nàng ta vội vã gả, rất nhiều việc cũng không so đo. Thứ ba, Triệu phu nhân đau lòng cháu ngoại trai, phái người đến hỗ trợ, hôn sự liền được chuẩn bị đâu vào đấy, mới có ba ngày, ngược lại có da có thịt.
Trong mấy ngày này, Lâm Nguyên Tu không ngủ không nghỉ, cả ngày canh giữ bên người Hướng Hằng Ninh. Thân thể Hướng Hằng Ninh cũng dần có khởi sắc, từ nằm trên giường không dậy nổi đã có thể hoạt động một l