
n cố ý đến đây một chuyến, phòng bếp cũng dám bưng lên đồ ăn mất tiêu chuẩn như vậy, đây không phải là muốn đạp đổ chiêu bài nhà mình sao?
Vân Hoan nhìn lướt qua Chương Khuê, lại thấy ông vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng lại không có chút xấu hổ, nói cách khác, đây có thể là chuyện trong vòng dự kiến của ông.
Đây là chuyện gì vậy trời!
Da đầu Vân Hoan run lên, mắt nhìn bốn người này, Triệu Du Hoán ánh mắt sáng lấp lánh, khoan khoái phe phẩy cây quạt trong tay, hai người khác đều là vẻ mặt xem kịch vui, Tống Trường Bình ‘một chân bước vào quan tài’ trong truyền thuyết ngồi vững vàng, lúc này dường như đã quên ho khan, ý tứ hàm xúc nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, có người đánh vỡ yên lặng.
“Nếu Hướng nhị tiểu thư ăn thấy không có gì không ổn, thì thôi. Cũng chỉ là một món ăn mà thôi, Phong Niên chiêu bài, không đổ được.”
Những lời này, không phải Triệu Du Hoán nhiều lời vô ý nói. Mà là Tống Trường Bình luôn luôn im lặng.
Vân Hoan nhìn Tống Trường Bình nói dứt lời lại là bộ dáng dường như không có việc gì, trong lòng nàng dâng lên xúc động muốn bóp chết hắn.
“Người có sẩy tay ngựa có mất móng, thật sự là không khéo, Đại sư phụ của Phong Niên một năm sẩy tay một lần bị các vị thiếu gia gặp.” Nên thừa nhận sai lầm cũng phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, chỉ có điều, ngàn vạn lần không thể thừa nhận trọng điểm, bảo trụ chiêu bài, là mấu chốt, thừa nhận là sai lầm, thế nào cũng tốt hơn thừa nhận ăn bớt xén nguyên liệu.
Vân Hoan đắn đo một lát, sau cười nói: “Chắc là sư phụ không xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, món ăn này thật sự cũng không phải là tiêu chuẩn của Phong Niên, ta thay Phong Niên xin lỗi các vị thiếu gia!”
“Lời xin lỗi này không khỏi rất không có thành ý.” Triệu Du Hoán gập quạt lại, lông mày hoa đào nhíu lại, “Đều nói tay nghề nấu cơm của Hướng gia, hắn tự xưng hai, không ai dám xưng thứ nhất. Hướng Nhị tiểu thư cũng là nữ nhi Hướng gia, tay nghề tự nhiên cũng không kém. Chính là không biết hôm nay Hướng mỗ có may mắn nếm thử hay không?”
Trong mắt tất cả đều là khiêu khích, dù là Tống Trường Bình cũng cảm thấy không ổn, giả vờ thấp giọng ho khan, trầm giọng ngăn cản: “Du Hoán!”
Đại Tề dân phong cởi mở, nữ tử ở ngoài kinh doanh cũng bình thường. Nhưng Hướng gia tốt xấu gì cũng coi như nhà giàu, nữ tử trong nhà không cần xuất đầu lộ diện, càng không cần hạ thấp trở thành đầu bếp, nấu cơm cũng là nam tử làm. Triệu Du Hoán nói ra yêu cầu như vậy, chính là nhìn Vân Hoan từ đầu đến cuối chưa từng ngại ngùng, sinh lòng hứng thú, nghĩ muốn xem điểm mấu chốt của nàng.
Lúc Tống Trường Bình lên tiếng ngăn cản, hắn cũng cảm thấy hình như mình có chút quá đáng, lời nói xoay chuyển, hắn đang muốn nói “Nhưng là”, nhưng Hướng Vân Hoan mở miệng nhanh hơn, “Được!”
“Cái gì?” Cùng hỏi không chỉ có Triệu Du Hoán, còn có Chương Khuê. Còn lại ba người, bao gồm cả Tống Trường Bình, cũng rất kinh ngạc.
Nghe đồn, Hướng Vân Hoan được nuông chiều từ bé, sống an nhàn sung sướng, thế nhưng biết nấu cơm?
Chương 7: Thực Lực
“Ta nói, được.” Hướng Vân Hoan mỉm cười, “Ta chỉ hi vọng, nếu hôm nay ta làm ra được món ăn làm Triệu Nhị thiếu gia vừa lòng, vài vị công tử có thể không so đo hiềm khích trước kia, sau này cũng đừng tồn khúc mắc với Phong Niên.”
Vân Hoan nghĩ rất đơn giản, vài vị công tử này đều là chủ không thể trêu vào, lại còn có tiếng lão thao, không trông cậy vào bọn họ có thể nói ra một lời hay, nhưng nếu mấy người này nói ra một câu không tốt, Phong Niên chịu không nổi. Huống chi, lúc này Vân Hoan muốn ở Phong Niên tạo uy vọng, sao không lấy thực lực của chính mình uy hiếp phòng bếp?
Nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm?
Nhướn mi thản nhiên nhìn bốn người trong phòng, cuối cùng dừng trên người Triệu Du Hoán. Chỉ thấy hắn gõ gõ mặt bàn, gương mặt tươi cười nhìn Vân Hoan, “Một lời đã định. Triệu mỗ mỏi mắt mong chờ!”
~*~
“Ngươi nói ngươi, sao lại muốn khó xử một tiểu cô nương?” Hướng Vân Hoan vừa đi không xa, Lâm Khinh Nam đặt ly trà trong tay xuống, có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Du Hoán lắc đầu, “Không phải chỉ là một đĩa thức ăn thôi à? Không đúng khẩu vị không ăn cũng thôi, ngươi xem ngươi…”
“Ngươi thì biết cái rắm!” Vương Sở Giang hiểu rõ phong tình, nhưng lớn lên lại là một gương mặt trẻ con nhướn mi nói: “Vừa rồi Du Hoán nói ở đầu cầu thang thấy một tuyệt sắc, ta còn không tin. Vừa rồi nhìn đến Nhị tiểu thư Hướng gia ta lại tin. Một chiêu này của Du Hoán chính là dẫn xà xuất động. Trước nhìn thấy người, lại làm nàng chú ý tới bản thân, mặc kệ yêu cũng tốt, hận cũng tốt, thế nào cũng để nàng trước nhớ kỹ bản thân, đường sau này mới dễ đi. Du Hoán, ngươi nói, đúng hay không đúng?”
“Quả nhiên vẫn là Sở Giang hiểu tôi nhất!” Triệu Du Hoán mỉm cười, cầm cây quạt muốn tiến lên nâng cằm Vương Sở Giang, Vương Sở Giang ‘ai u’ một tiếng làm bộ muốn ngã vào trong lòng Triệu Du Hoán, nhéo cổ họng, thấp giọng xướng: “Du lang, ngực ta đau, giúp ta xoa xoa…”
“Được chứ!” Triệu Du Hoán cười, nhưng lại thật sự muốn tiến lên đỡ lấy Vương Sở Giang.
Một bên Lâm Khinh Lam mí mắt giật giật, cuối cùng nhịn không được rút ki