
h trực chờ Khánh Anh về. May có đống đồ ăn vặt và cái tivi làm bạn không cả ba buồn chết mất.
Có tiếng lạch cạch như bước chân người đi xuống. Cả ba đều quay lại xem sao. Thì ra là cha Khánh Anh
– Ô bác, bác không ngủ sao mà xuống giờ này.? — Minh hỏi
– Ừ. Bác không ngủ được. Hình như thằng Khánh có chuyện gì hả? — Ông hỏi. Lâu lắm rồi ông chưa hỏi thăm về anh trước mặt bạn bè anh. Từ lâu ông chỉ biết nghĩ cho suy nghĩ của mình chứ không bao giờ để ý suy nghĩ của anh. Anh làm gì mặc kệ. Cho đến khi anh lớn ông cũng không rảnh lắm để ngồi nói chuyện với anh.
– Tại sao bác lại tổ chức đám cưới cho nó với Thiên Anh? — Nam lên tiếng. Minh và Tuyết đều quay sang nhìn Nam.
– Thì chúng nó yêu nhau mà, lớn rồi cũng lên tổ chức chứ? Với lại bác có ở đây lâu đâu, bác muốn xem thằng Khánh nó làm chú dể thôi. — Ông tươi cười nói
– Bác có biết cô bé này không? — Tuyết mở thư viện ảnh trong điện thoại ra. Bật hình của Thiên Anh nên đưa cho ông xem.
– Ồ, chẳng phải đứa hay đi cùng thằng Khánh sao? Anh em kết nghĩa hả?
– Bác đừng nói là không biết quan hệ giữa họ chứ? Đây là người mà con trai bác rất yêu. Cho nên bác đừng ép Khánh phải kết hôn với ai khác nữa. — Nam cau mày.
– Nhưng còn Vương Thiên Anh. Quan hệ giữa Thiên Anh và thằng Khánh là như thế nào? Bác thấy thằng Khánh hay gọi tên Thiên Anh lắm cơ mà. — Ông nhíu mày
– Không phải như bác nghĩ đâu. Nếu bác để ý đến cô gái này thì bác cũng biết em ấy tên Thiên Anh – Nam chỉ vào hình Thiên Anh
– Khó hiểu quá. Vậy cả hai đều tên Thiên Anh à?
– Vâng. Không thể im lặng xem nhẹ chuyện này nữa nên tụi cháu mới nói với bác. Bác có thể xem xét lại. — Tuyết lên tiếng.
– Xem xét chuyện kết hôn sao? Thật ra lời của bác nói cũng có quan trọng hay ảnh hưởng đến Khánh Anh đâu, nó thích thì nó làm không thích thì nó hủy đấy thôi. — Ông thở dài
– Thằng Khánh nói vậy thôi chứ nó rất tôn trọng lời nói của bác, dù gì bác cũng là cha đẻ của nó. — Tuyết
– Nhưng còn đứa bé trong bụng cô bé họ Vương đó thì sao? Bụng nó cũng to lên rồi. Không cưới sao được.
– Bác nghĩ sao…nếu đứa bé không phải con ruột Khánh Anh ? — Sau một lúc lâu im lặng. Minh mới lên tiếng. Phía bên trên, màu của bóng tối che đi ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Bàn tay nắm vào thành cầu thang như muốn bóp nát mọi thứ xung quanh. Im lặng chờ phản ứng của ông Đường.
– Ý con là sao? — Ông nhíu mày hỏi lại. Câu nói đó của Minh khiến Nam và Tuyết đang dựa người vào ghế cũng phải nhổm người về phía trước.
– Bác sẽ làm gì khi đó không phải cháu nội bác? — Minh hỏi cách khác.
– Tất nhiên bác sẽ không để yên đâu — Ông nhìn Minh cười nói. Nghe vậy, bóng đen đứng trên cầu thang suýt chút nữa trượt chân ngã xuống. Vội lẻn vào trong phòng. Yun ngồi thở dài lo lắng. “tất nhiên bác sẽ không để yên đâu” văng vẳng bên tai khiến đầu nhỏ đau như búa bổ. Vừa sợ hãi, vừa lo lắng.
“Anh Minh, anh có biết anh đang phá hoại hạnh phúc của tôi không? . Vậy thì anh cứ chờ đấy. Có đi phải có lại chứ?”
Ngoài phòng khách, tiếng nói chuyện vẫn vang lên.
– Con nói rõ được chứ? — Ông tò mò hỏi. Trong đầu xuất hiện một nghi vấn lớn.
– Dạ không có gì đâu? Thôi cũng muộn rồi bác nên đi nghỉ đi. Mai bác phải đến công ty chứ ạ? — Minh lảng sang việc khác.
– Ừ,. Bác cũng mỏi rồi, bác lên nghỉ đây? Các con cũng nghỉ sớm đi. — Ông đứng dậy nói.
– Vâng. — Cả lũ đồng thanh. Chờ đến khi bóng ông khuất sau cầu thang tầng một. Tuyết vội vàng lên tiếng hỏi
– Minh Minh…mày biết chuyện gì rồi à? Nói nghe xem nào.
– Thì là…
– Anh Minh…- Minh chưa nói dứt câu thì có tiếng gọi phát ra từ phía sau. Gương mặt tươi cười của Yun hiện ra khiến tất cả đều ngỡ ngàng. Nhân lúc Nam và Tuyết không nhìn mình, nhỏ nhíu mày tỏ ý xin anh đừng nói ra.
– Có người gọi muốn tìm gặp anh. — Nhỏ bịa cớ và chìa chiếc điện thoại của mình ra cho Minh.
– Ai vậy? — Anh không cầm điện thoại mà hỏi luôn.
– Anh ra ngoài nghe máy đi — Nhỏ cười. Cố ý bảo anh ra ngoài để tránh hai người kia, nhưng Minh chưa lên tiếng thì Tuyết đã đứng dậy nói
– Có chuyện gì mà phải ra ngoài. Cũng khuya rồi mà. Tôi nghĩ em nên nghỉ sớm đi. Đừng xuống cản câu chuyện của chúng tôi. Mất lịch sự lắm. Biết không?
– Nhưng…em — Nhỏ hết cách nói, hai tay nắm chặt vào nhau kiềm chề sự tức giận.
– Thôi chuyện đến đây là hết. Giờ đi ngủ thôi nào…- Tuyết vươn vai vờ mệt mỏi rồi đi lên phòng. Nam cũng đi lên theo. Còn lại Minh và nhỏ. Gương mặt Minh thản nhiên không quan tâm đến những gì Yun nói. Đã thế anh còn cười hững hờ khiến Yun thắc mắc thái độ của anh đến nổ đom đóm mắt.
– Anh cười gì vậy? — Nhỏ khẽ hỏi
– Theo yêu cầu của cô, tôi sẽ không nói. Ok tôi sẽ không nói — Anh trả lời, nhỏ mãn nguyện lắm, cười tươi nhìn anh, định cảm ơn thì anh nói tiếp
– Nhưng…- Anh dứt câu, hất hằm về phía sau nhỏ. Nơi có sự hiện diện âm thầm của Nam và Tuyết khiến nhỏ giật mình muốn ngã ngửa.
Tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên. Thái độ vui sướng của Yun tức khắc chuyển sang thái độ sợ sệt. Trời không lạnh nhưng người nhỏ run lên từng đợt.
Dứt mà