
hẳng viên đạn vào đầu hắn cho hắn chết ngay tại chỗ…nhưng dao đâu…súng đâu mà thực hiên bây giờ. Chỉ có thân hình yếu ớt đang mang trong mình một dòng máu nữa thì làm sao có thể chống trọi với tên “yêu râu xanh” to khỏe thế kia được chứ. Nhỏ bất lực nói
– Cho tôi thêm vài ngày đi
– Không cho nữa, tôi cho nhiều rồi, tôi thấy cô có xem lời tôi nói ra gì đâu, toàn thấy ăn chơi ở nhà chứ lo gì đến việc này đâu. Cô không lo chứ gì? Tôi sẽ nói cho Khánh Anh biết đứa bé trong bụng là của tôi, ok — Tên đó cười nham nhở
– Anh ta sẽ không tin lời anh nói đâu — Nhỏ cố chấp nói mặc dù trong lòng đang lo sợ tột cùng. Nếu Khánh Anh biết sự thật, không những không giữ được tình cảm của anh, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng và còn cả gia đình nữa. Anh là ai chứ? Anh có thể cho gia đình nhỏ bại sản hoàn toàn nhưng chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra, nhỏ là em gái của Hoàng, mà Hoàng lại là bạn thân chí cốt của anh, anh nhất định sẽ không để gia đình Hoàng bại sản đâu mà. Nghĩ đến đây, nhỏ thấy yên tâm hơn hẳn, nụ cười chợt ánh lên bí ẩn.
– Khi nào cô sinh đứa bé ra, chắc chắn hắn sẽ đưa đi xét nghiệm ADN, lúc đó cô cũng không thoát khỏi, không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị phát hiện…- Tên đó nở nụ cười ma quái, tin vào cái mình nói. Thấy Yun không nói thêm gì, hắn tiếp tục nói — Hai tỷ để đổi lấy hạnh phúc to đùng ấy, cô không bằng lòng thì quá ngu dốt đấy.
Tên đó vừa dứt câu, ánh sáng từ đèn ô tô chiếu thẳng vào mắt, chiếc xe của Minh thắng gấp trước mặt hai người khiến Yun giật mình còn tên kia bất ngờ ngã về đằng sau. Nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của Minh hiện ra, tên kia thoát thân trước khi bị Minh tiễn lên trời. À đâu, người xấu sẽ bị tiễn xuống địa ngục mới đúng chứ. Minh thản nhiên đi xuống xe, nhìn chăm chăm vào người Yun hỏi một câu
– Mặc thế này ra gặp trai sao?
Yun khẽ rùng mình vì ánh mắt của Minh trở nên rất đáng sợ xen lẫn khinh thường. Tất cả đã bày ra trước mắt, Minh cũng đã nhìn thấy hết nên nhỏ chả cãi được. Chỉ biết hỏi lại
– Anh đã nghe thấy những gì?
Câu hỏi của nhỏ vừa dứt, anh nghĩ nhỏ thật ngu xuẩn khi hỏi anh, dân gian có câu “im lặng là vàng” thế mà nhỏ chả biết mà còn lên tiếng. Thật ra anh có nghe thấy gì đâu, anh có đỗ xe từ xa, xuống rình người ta nói chuyện đâu mà nghe thấy gì chứ. Anh khẽ lắc đầu trong tưởng tượng, cười đầy gian tà
– Nghe thấy hết…cô hơi bị giỏi nhé.!
– Anh…anh đừng nói cho ai biết, em xin anh đấy…anh thương em…thương một lần này thôi. — Yun bắt đầu sợ hãi, nói như van lài, túm lấy cổ tay anh lay lay. Khóe mắt đỏ hoe như vừa khóc xong làm anh lúng túng, mà anh có nghe thấy gì đâu nhỉ? Chắc hẳn có chuyện lớn lắm đây, sao trông nhỏ có vẻ sợ sệt đến vậy nhỉ?
– Tôi nghe thấy nhiều chuyện lắm, cô muốn tôi không nói ra chuyện gì? — Minh chém bừa. Trong lòng thầm khen mình thông minh phết, nói ra được câu hay như thế này. Có nên tham gia cộng đồng chém gió trên thế giới không nhỉ…
– Chuyện…đứa bé trong bụng không phải con anh Khánh…nhưng chưa chắc không phải con anh Khánh đâu anh, đứa bé còn chưa được sinh ra cơ mà…- Trong lúc hoảng loạn, khó kiểm soát tinh thần, nhỏ nói ra hết mà không biết mình đã đi quá đà. Nghe nhỏ nói vậy, Minh giật mình rơi luôn chìa khóa xe xuống đất, đơ người nhìn nhỏ, rồi cúi xuống nhặt chìa khóa lên
– Không chắc là tôi sẽ không nói — Minh lạnh nhạt nói rồi mở cổng để cho xe vào
– Anh…em xin anh đấy…- Yun chạy theo níu anh
– Bỏ ra đi, muộn rồi tôi còn vào ngủ đây. Yên tâm, tôi sẽ bảo mọi người giữ bí mật cho cô — Minh cười hàm ý. Gì chứ? Bảo mọi người giữ bí mật cho á? Thế này thì cả thế giới biết luôn rồi. Minh nhẹ nhàng hất tay Yun ra, để nhỏ tự suy ngẫm lại, nhỏ ngã khụy xuống đất, cười không ra cười, khóc không ra khóc, chỉ biết nhỏ đang thầm nguyền rủa tên chết bằm kia làm hỏng hạnh phúc của nhỏ.
– Anh mà nói ra thì đừng hỏi tại sao con Vy sống không được yên — Yun bấu chặt tay vào đất như muốn cào xé.
Trong tưởng tượng, anh nghĩ đây sẽ là một màn “chém gió” đặc sắc chứ không nghĩ mình lại biết được một chuyện tày đình đến như vậy. Anh có nên nói chuyện này cho mọi người biết không? Nhìn nước mắt Yun rơi xuống cầu xin anh, anh cùng cảm thấy chạnh lòng biết bao. Nhưng nếu anh không nói ra thì người chịu khổ sẽ là cặp đôi Song Anh. Thiên Anh…em ấy đã chịu khổ nhiều rồi. Em ấy cần hạnh phúc chứ.
Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm Minh mất ngủ cả đêm hôm ấy. Anh hành hạ chiếc giường thân yêu bằng cách lăn qua lăn lại đến nỗi ga trải giường cũng phải nhăn nhúm vào như tâm trạng anh lúc bấy giờ. Và Yun cũng vậy, nhỏ cũng mất ngủ cả đêm.
…
Bước ra từ bên trong bar SAL, tâm trạng của Hoàng khá là tốt, theo sau là Châu San, cô nàng hơi mệt mỏi khi dọn dẹp xong đống bừa bãi trong bar.
– Mai khối của cô được nghỉ học đúng không? — Hoàng hỏi
– Ừ. Học nhiều quá cũng phải được nghỉ phép chứ – Châu San vui vẻ nói.
– Được nghỉ khoảng bao nhiêu ngày?
– Tầm hai tuần gì đó. Cũng chẳng rõ nữa, nên website của trường là biết ngay ý mà
– Thế à? Thế cô rảnh rồi, về VN chơi đi — Hoàng ra đề nghị, mặt anh tươi rói, nụ cười phảng phất