Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326795

Bình chọn: 9.5.00/10/679 lượt.

óp cổ một thiếu nữ đang không ngừng gào thét, gã dễ dàng nhấc bổng nàng ta lên giống như xách gà sau đó trở tay cho nàng ta hai ba cái bạt tai, miệng quát mắng:

“Mẹ con kỹ nữ thối! Khóc nữa lão tử sẽ làm các ngươi ở chỗ này! Tất cả không muốn chết thì đàng hoàng lại một chút cho ta!”

Dứt lời, gã ném thiếu nữ khóc tới hoa lê đái vũ xuống đất giống như ném bao cát, nàng ta ‘bịch bịch’ lăn mấy vòng trên mặt đất, búi tóc rối loạn dính rơm rạ, nàng ta chống thân thể miễn cưỡng ngồi dậy, khàn giọng thở gấp mấy tiếng rồi ho ra hai ba ngụm máu.

Ngay lập tức cả thạch lao trở nên an tĩnh, nhóm thiếu nữ cũng không dám tiếp tục khóc rống nữa, chỉ trợn to hai mắt che miệng chặn lại tiếng thét chói tai từ trong cổ họng, cả người run lên bần bật.

Mắt sói của gã hán tử cường tráng đảo qua, đưa tay chỉ Quân Mẫn Tâm và Thẩm cô nương, lạnh lùng nói: “Ngươi, còn ngươi nữa! Đứng lên!”

Lông mi Thẩm cô nương run rẩy giống như cánh bướm, nàng mở mắt ra, trong mắt là một mảnh trong trẻo như nhìn thấu cõi hồng trần. Tựa hồ nàng hơi cong môi cười cười, sau đó kéo xiềng xích ‘leng keng’ trên cổ tay tự giác đi tới.

Quân Mẫn Tâm chậm rãi buông lỏng nắm tay, không chớp mắt giấu cây châm vào trong tay áo, lúc này mới cúi đầu ngoan ngoãn đứng lên.

Nàng tiến tới đứng bên cạnh Thẩm cô nương.

“Áp xuống đi rửa mặt chải đầu sau đó mang tới tẩm cung Thái Thú!”

Tám thiếu nữ rửa mặt trong tình cảnh bi thảm, cùng thay đổi toàn thân váy sa mỏng, tóc buộc lỏng sau ót. Sau đó, một phụ nhân lại xích chân tay các nàng một lần nữa. Hai mắt bị vải đen che kín, Quân Mẫn Tâm giống như người mù cái gì cũng không nhìn thấy, trong tiếng thúc giục và tăm tối không biết bị đưa đi nơi nào.

Dải lụa đen che mắt được tháo xuống, ánh nến làm mắt Quân Mẫn Tâm đau nhói, nàng đưa tay che mắt trong chốc lát mới thích ứng được ánh sáng. Ngay khi thấy rõ xung quanh nàng liền kinh ngạc.

Đây là một tẩm cung vô cùng lộng lẫy xa hoa: Trần nhà ngói lưu ly, dưới chân là đá thanh ngọc, dạ minh châu trên đỉnh đầu, bàn ghế gỗ lim chạm hoa, tấm đệm thêu đủ loại hoa Thục quốc, trướng phù dung nhẹ nhàng khép lại, lụa mỏng khắp nơi. Màn trướng đính tơ vàng, phấn hồng trên kệ sứ men xanh, huyết ngọc lung linh trên bàn, mền Tây Vực, san hô noãn ngọc hai bên, trên vách tường là Thiên Ngoại Phi Tiên. Rường cột chạm trổ nạm vàng khảm ngọc, giữa tẩm điện bày một bức bình phong vàng Bách Điểu Triêu Phượng như thực như ảo, phảng phất như chốn bồng lai tiên cảnh, vô cùng xa hoa lãng phí!

Ánh nến hòa cùng dạ minh châu làm ánh sáng càng trở nên chói mắt, các loại châu bảo khéo léo tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tại nơi này, mỹ nhân cũng sẽ trở nên ảm đạm phai mờ, tự ti mặc cảm.

“Tiểu Ly cung này còn hơn đại Ly cung năm đó của nữ hoàng.”

Bên tai truyền tới một tiếng than thở thật thấp, Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn lại, không biết Thẩm cô nương đã đứng cạnh nàng từ lúc nào. Nhìn lại xung quanh một chút thì thấy sáu thiếu nữ còn lại vẫn đang ngơ ngác đắm chìm trong mộng cảnh do muôn nghìn trân bảo xây đắp, hoàn toàn không biết bản thân đang ở nơi nào.

“Nếu có thể gả vào nơi này, có chết cũng đáng!” Một thiếu nữ váy xanh mặt trái xoan cảm khái.

Những lời này giống như giọt nước rơi vào vào dầu sôi, ‘tõm’ một tiếng vang vọng kịch liệt. Những thiếu nữ khác cũng quên mất bi thương và nguy hiểm ban đầu, nhìn nhìn châu báu đầy rẫy trước mắt ríu rít tán thưởng, nằm mộng giữa ban ngày được gả vào quận phủ.

Đúng lúc này, sau tấm bình phong Bách Điểu Triêu Phượng khổng lồ chợt truyền tới âm thanh của nam nhân trẻ tuổi lười biếng: “Xem ra các nàng vô cùng hài lòng tẩm cung của ta.”

Âm thanh vô cùng trầm thấp mị hoặc, dễ nghe nhưng cũng đầy nguy hiểm, giống như tơ nhện dây dưa đi vào lòng người.

Nam nhân sau tấm bình phong dường như vẫn ở đó quan sát phản ứng của các nàng, hồi lâu mới nhẹ giọng cười nhạo nói: “Nghe Lý Lưu Vân nói tối nay đưa tới hai tiểu mỹ nhân rất thú vị, ừm, để ta cẩn thận nhìn một chút.”

Dứt lời, một bóng dáng thon dài từ trên giường êm đứng lên, chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong.

Hồng y như lửa, phát quan như mực, tròng mắt đen yêu mị. Ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt hắn tầng tầng ánh sáng, bóng tối hắc ám dần dần bị bức lui lộ ra gương mặt thập phần tinh xảo: Mày đen như mực, mắt phượng hẹp dài, mũi như tuyết, môi mỏng đỏ ửng, toàn thân áo dài lưu vân đỏ thẫm, tóc đen áo đỏ càng nổi bật nước da trắng hơn tuyết, gương mặt như ngọc, toàn thân tản mát ra một loại diễm lệ không thuộc về nam nhân.

Cho dù trong lòng đã suy đoán nghìn lần, chuẩn bị đủ thứ, nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn không khỏi sửng sốt. Nàng thật không ngờ: Thái Thú Lệ quận là nam nhân! Hơn nữa còn là một nam nhân trẻ tuổi cực kì xinh đẹp!!!

Đúng, không phải tuấn mỹ. Trừ ‘mỹ lệ’ Quân Mẫn Tâm không tìm được từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung nam nhân hồng y như lửa trước mặt này, cho dù đứng giữa tiểu Ly cung đầy ắp trân bảo, hắn vẫn chói mắt nhất, rực rỡ nhất!

Vô cùng chói mắt, giống như ánh mắt vừa tiếp xúc bóng dáng của hắn liền bị thiêu đốt!

“Sao các nàng đều ngây ngốc hết rồi? Trước đừng vội kinh ngạc, trò hay còn


Polaroid