Old school Swatch Watches
Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326833

Bình chọn: 10.00/10/683 lượt.

công chúa Tĩnh quốc’ thiếu chút nữa bật thốt lên! Nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn kịp cắn chặt răng vào phút cuối, nuốt câu nói này xuống cổ họng. Bây giờ chưa biết được Cơ Linh có phải tay chân của Khương Hoàng hay không, bằng hữu chưa phân, vả lại người này thay đổi thất thường, trong thời khắc nguy hiểm này tuyệt không thể bại lộ thân phận!

Khẩn trương cực độ qua đi, Quân Mẫn Tâm dần dần ổn định tâm trạng, không sợ hãi nữa. Suy nghĩ: Là người đã từng trải qua cái chết, còn có cái gì đáng sợ nữa đây?

Quân Mẫn Tâm cúi đầu bật cười một tiếng như là tự giễu. Tiếp theo nàng nâng mắt, nhìn thẳng Cơ Linh, giọng nói khí phách giống như ngọc châu rơi xuống:

“Ta có thể gảy tỳ bà, rất dễ nghe!” Ngón tay ngọc khẽ chỉ nhạc công mặc váy xanh đang gảy đàn tỳ bà nơi xa, vang vang nói: “Ta biết một tuyệt khúc không gì sánh được, có thể gảy dễ nghe hơn nàng kia vạn lần! Nguyện tấu vì quân!”

Nhạc công mặc váy xanh cả kinh, tỳ bà phát ra âm thanh như tiếng xé lụa sau đó im bặt. Nhạc công kia cúi đầu, mười ngón tay không nhịn được khẽ run rẩy.

Một mảnh yên lặng, giống như đang đợi bản án sinh tử.

“Giọng điệu thật cuồng vọng.” Nét mặt Cơ Linh không đổi, hờ hững nhìn nàng, giọng nói ưu nhã gần như tàn khốc truyền đến: “Nhưng vậy thì thế nào? Ta không cần.”

Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên! Nhạc công mặc váy xanh giống như nghe được xá lệnh, thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng.

Cơ Linh nâng kiếm lần nữa, khóe miệng hắn nâng lên nụ cười quỷ quyệt. Nội tâm Quân Mẫn Tâm lộp bộp một tiếng, vào giây phút nguy cơ chưa từng có này, tất cả dũng khí và mưu trí nàng tích góp từng chút một chợt bắn ra, phun trào khát vọng sinh tồn!

Thật vất vả mới sống lại, thật vất vả mới tìm về những thứ đã bỏ lỡ, sao nàng có thể chết ở chỗ này??!!! Phải tiếp tục sống, dùng hết tất cả để tiếp tục sống!!

“Ta biết bí mật của Quân Liên Thư!”

Trong phút chốc nàng liền nhớ lại câu nói của Thẩm cô nương, nữ hoàng Quân Liên Thư là người mà Thái Thú Lệ quận đương nhiệm sùng bái nhất! Quân Mẫn Tâm được ăn cả ngã về không, nàng đứng bật dậy đón nhận trường kiếm của Cơ Linh, trong đôi mắt to đen như mực là quyết tuyệt sinh tử, nàng dùng hết tất cả khí lực vang vang nói: “Ta biết rõ Quân Liên Thư chưa chết!”

Thẩm cô nương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt khẽ động.

Đôi mắt Cơ Linh thoáng qua tia khiếp sợ. Vào giờ khắc này ánh sáng lạnh lẽo chiếu rõ cặp mắt đen láy xinh đẹp của thiếu nữ, kiếm phong xẹt qua mặt nàng, cắt đứt một sợi tóc đen, bồng bềnh rơi xuống đất.

Cơ Linh tức giận nói: “Ta đã lật nát chính sử, dã sử của Ly quốc nhưng chưa từng thấy qua đoạn nào như vậy. Ngươi thật to gan, dám bịa đặt chuyện Quân Liên Thư để lừa gạt ta!!”

Nghe câu nói của hắn, Quân Mẫn Tâm biết mình thành công rồi! Quả nhiên Cơ Linh này sùng bái bà nội một cách không bình thường, không chỉ bắt chước tác phong làm việc khắp nơi, ngay cả cách ăn mặc cũng giống Quân Liên Thư như đúc!

Nghĩ đến đây, Quân Mẫn Tâm không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười nhạt một cách thoải mái, nàng kiên cường đứng đó, chữ nào cũng là châu ngọc: “Ba mươi hai năm trước, người chết trong trận lửa lớn tại Chiêu Dương điện không phải là Quân Liên Thư! Dưới sự hộ tống của Nhan Vương Gia, Quân Liên Thư đã bí mật xuất cung trốn ra bên ngoài…”

“Không thể nào!” Con ngươi của Cơ Linh chợt co rút lại, lần đầu tiên hắn lộ ra bộ dáng khiếp sợ, nét mặt trẻ con khiến hắn nhiều thêm mấy phần ngây thơ của thiếu niên: “Không có khả năng! Nữ nhân như Quân Liên Thư nên chết trong ngọn lửa cháy bừng bừng, sao có thể tham sống sợ chết!”

Quân Mẫn Tâm cười nhẹ trong lòng: “Thái Thú đại nhân muốn nghe chuyện xưa, hay vẫn muốn giết ta?”

Cơ Linh cắn cắn môi, hắn vứt kiếm trong tay đi, từ trong kẽ răng nặn ra một chữ: “Nói!!” Lại ngoắc ngoắc tay với Thẩm thị vẫn trầm mặc nãy giờ, ra lệnh: “Tới lau sạch máu trên tay cho ta, bẩn rồi!”

Thẩm thị cúi đầu, lặng lẽ đi tới bên cạnh Cơ Linh ngồi xổm xuống. Nàng dùng tay áo trắng noãn lau chùi ngón tay thon dài xinh đẹp như bạch ngọc của Cơ Linh.

Quân Mẫn Tâm hắng giọng uyển chuyển nói: “Ngày mất nước ấy, Nhan Vương Gia cứu Quân Liên Thư từ trong ngọn lửa lớn, bí mật đưa bà xuất cung. Vương đô Ly quốc sụp đổ, Nhan Vương Gia chưa đền nợ nước xong đã cắt đứt yết hầu phá hủy cuống họng, Khương Hoàng cảm động cho sự trung liệt này nên để ông cao chạy xa bay, không trách lỗi xưa. Nhan Vương Gia tìm được nơi ẩn núp của Quân Liên Thư, hai người khám phá hồng trần, rối rít ẩn trốn nơi núi rừng…”

Cơ Linh nghe đến nhập thần, vội vàng nghiêng thân mình về phía trước, có chút cấp bách hỏi: “Ngươi có biết bọn họ quy ẩn nơi nào không? Hiện nay vẫn tiếp tục an ổn?”

Quân Mẫn Tâm im lặng trong chốc lát, thầm nghĩ Quân Liên Thư đã qua đời vào sáu năm trước, chỉ sợ kiếp này ngươi không thể thấy được người mà ngươi ái mộ nhất!

Nàng há miệng, đang định nói cho hắn biết chân tướng thì thấy vẻ mặt Cơ Linh biến đổi, hắn sắc bén quát hỏi: “Ngươi đang làm gì??!”

Quân Mẫn Tâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Thẩm cô nương nhân cơ hội lau vết máu cho Cơ Linh, thừa dịp hắn không để ý nhanh chóng c