
m đâm vào trong lỗ khóa.
Bạch y thiếu nữ đối diện nâng má hứng thú nhìn nàng làm đi làm lại hồi lâu mới cười hì hì nói: “Ngươi không mở được cái khóa này đâu.”
“…..”
Chương 21: Nguy Cơ.
Quân Mẫn Tâm cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu mình, nàng nâng tay áo xoa xoa cái trán đã lấm tấm mồ hôi, không cam lòng hỏi: “Vì sao?”
“Khóa này được đặt tên là ‘ khoá Thiên Cơ’, bên trong là tầng tầng cơ quan đan xen, hoàn thành một chiếc khóa cần trải qua bảy mươi hai quy trình. Chất liệu để tạo ra chiếc khóa này là hàn thiết, không ngừng dùng đao thương thử nghiệm, nếu không có chìa khóa thì không ai có thể phá được khóa Thiên Cơ này.”
Ngừng một lúc, thiếu nữ trấn an: “An tâm, tối nay đã qua giờ tý rồi, Cơ Thái Thú hẳn sẽ không tìm thiếu nữ tới hầu hạ.” Ý là đêm nay có thể an ổn vượt qua, nhưng ngày mai thì không có gì chắc chắn.
Quân Mẫn Tâm im lặng để cây châm xuống, gương mặt non nớt chậm rãi ngẩng lên. Dưới ánh trăng, mái tóc rối bù càng tôn lên gương mặt tinh xảo non mịn. Nàng trầm tĩnh trong chốc lát, nhìn thẳng về phía bạch y thiếu nữ ở phía đối diện, nói:
“Có vẻ tỷ tỷ biết rất nhiều chuyện lạ trong thiên hạ, mặc dù rơi vào miệng hùm nhưng cũng không sợ hãi, tiểu muội thật bội phục. Không biết tỷ tỷ quý tính là gì, kế nghiệp phương nào?”
Bạch y thiếu nữ đánh giá Quân Mẫn Tâm từ trên xuống dưới, nhìn nàng vén áo ngồi xuống. Mặc dù đang ở thạch lao, tóc dài rối tung, nhưng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn kia vẫn ẩn ẩn lộ ra một cỗ quý khí. Mặt mày trơn bóng như ngọc lộ ra kiên định và uy nghi không phù hợp với số tuổi, con ngươi đen nhánh như đầm, sâu không lường được.
“Họ Thẩm.” Bạch y thiếu nữ khép hờ đôi mắt, bóng tối che khuất dung nhan như ngọc của nàng, chỉ có tiếng nói như oanh hót chậm rãi truyền đến: “Nghe giọng nói, ngươi hẳn là người từ Vương đô tới.”
Đây không phải câu hỏi, mỗi câu nói của nàng ta đều toát ra mười phần tự tin. Quân Mẫn Tâm chợt cảm thấy: Thiếu nữ họ Thẩm này vô cùng thông tuệ, nàng ta có nhạy cảm sáng suốt mà người thường không có, cử chỉ cũng ung dung tự nhiên, mặc dù đang trong hiểm cảnh nhưng tâm lặng như nước! Thiếu nữ này quả nhiên không tầm thường, không biết nàng ta là địch hay bạn.
Nghĩ vậy, Quân Mẫn Tâm nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Tiểu muội họ Liễu, tên một chữ Mẫn, không biết tục danh Thẩm cô nương là gì?”
Thiếu nữ họ Thẩm ngước mắt lên, sóng mắt lưu chuyển một tia giảo hoạt, nàng ta nâng tay áo cười ha ha nói: “Ngươi đoán xem.”
“Thẩm cô nương!”
“Liễu Mẫn?” Thiếu nữ họ Thẩm xì một tiếng, nụ cười từ từ phai nhạt, giống như phù dung nở rộ chậm rãi thu lại nụ hoa. Nàng ta nghiêm túc nhìn Quân Mẫn Tâm: “Ta biết đây chỉ là tên giả. Nếu ngươi không thật lòng đối đãi ta, ta cần gì phải cho ngươi biết tục danh của mình?”
Thoáng chốc, Quân Mẫn Tâm trừng to mắt.
Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức trấn định lại cẩn thận suy nghĩ: Thiếu nữ này quả nhiên không đơn giản! Chẳng lẽ nàng ta đã biết thân phận mình? Không thể nào, dọc đường đi mình đã che đậy rất tốt, nhưng sao nàng ta biết đây chỉ là tên giả? Hay đã từng gặp qua?
Một lát sau, nàng rối rắm thoáng nhìn người đối diện thì phát hiện thiếu nữ họ Thẩm đã ghé vào vách tường ngủ thiếp đi. Cánh môi nàng khẽ mở, hô hấp nhè nhẹ, cả gian phòng tràn ngập ánh trăng mờ nhạt.
Những thiếu nữ trong góc đã ngừng khóc, họ ôm nhau ngủ say trong góc tối. Đêm dài tĩnh mịch, dưới ánh trăng mông lung, dung nhan bạch y thiếu nữ ngủ say như tịnh thủy u liên, rõ ràng không phải dung nhan tuyệt sắc nhưng lại trong sáng thoát tục. Khí chất siêu phàm thoát tục như vậy cũng khó trách bị đám tặc quan kia bắt tới nơi này.
Ánh trăng ngả về phía Tây, Quân Mẫn Tâm thở dài một tiếng đứng dậy đi tới bên Thẩm cô nương ngồi xuống. Nàng nghiêng đầu tựa lên vách tường nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.
Đêm đó, tại nơi khác trong quận, Tần Tùy Phong nôn nóng đến đỏ mắt.
Hắn dẫn theo ảnh vệ và hạ nhân tìm khắp khách điếm mới tóm được một tên tiểu nhị vì thu dọn kim ngân nên chưa kịp chạy trốn, mà lão bản khách điếm lòng dạ đen tối đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Tiểu nhị mất hết hi vọng, thấy bản thân không còn đường thoát liền há miệng muốn cắn nát túi độc trong miệng. Từ Tam vội vàng chen lên ra tay nhanh như gió, trong nháy mắt nắm cằm tiểu nhị, móc túi độc dưới lưỡi ra rồi bóp nát!
Tiểu Cửu và Tống Thập Nhất đá một cước vào đầu gối tên tiểu nhị, đè hắn ta quỳ xuống đất trước mặt Tần Tùy Phong, lạnh lùng quát hỏi: “Tiểu tặc! Ngươi bắt công chúa chúng ta tới nơi nào rồi?”
Công chúa??!!! Tên tiểu nhị đột nhiên trừng lớn mắt, bộ dạng không sao tin được!! Hắn ta không thể ngờ chủ nhân mình vì nịnh hót Thái Thú mà bắt tiểu mỹ nhân kia đi, thì ra nàng ta là công chúa!!
Tên tiểu nhị bị nắm chặt cằm, miệng không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô từ trong cổ họng. Tần Tùy Phong phất phất tay, hạ nhân áo xám bên cạnh hất tay thả tên tiểu nhị ra.
Tiểu nhị bị dọa sợ cúi đầu run rẩy quỳ trên mặt đất, hồi lâu vẫn không nói được một chữ hoàn chỉnh.
Hạ nhân áo xám lạnh lùng nói: “Nói ra kẻ chủ mưu phía sau, tha cho ngươi tội