XtGem Forum catalog
Cô ngốc, cởi áo ra

Cô ngốc, cởi áo ra

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326511

Bình chọn: 8.00/10/651 lượt.

ất đã chẳng cần nghĩ ngợi gì, ngay lập tức từ chối thẳng thừng, nói hơn hai mươi năm chẳng thèm quan tâm ngó ngàng gì, nó vốn đã sớm coi ông ta không có trên đời này, mà họ đã như thế, cả đời không qua lại với nhau vẫn là tốt nhất.

Con đã nói thế, Diệp phu nhân tất nhiên cũng không mời ông ta, không nghĩ tới chuyện Diệp Kiến Quốc cứ thế không mời mà tới.

Nhưng nếu đã đến đây thì ông ta chính là khách, bà cũng không thể đuổi đi, huống hồ hôm nay là ngày vui của con, hơn nữa, tuy rằng bà từng hận ông ta thấu xương, nhưng chuyên đó xảy ra cũng đã nhiều năm, bà cũng đã lớn tuổi, bà hiện giờ muốn cái gì có cái đó, con cái thành đạt, vậy còn để bụng, hận thù làm gì, chỉ tộ khiến mình ngột ngạt khó chịu? Thế nên bà đã sớm bỏ qua, chẳng thèm để tâm tới ông ta.

Diệp phu nhân thoải mái ngồi xuống, dối mặt với Diệp Kiến Quốc, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh ông ta, “Tôi đã nghĩ ông không thèm đến!” Bà cười, bày ra vẻ mặt trào phúng khiến người khác có chút giật mình,“Lương Nhất học lên cao, ra nước ngoài học, việc này ông vốn đã chẳng ngó ngàng tới thì chuyện kết hôn thật ra cũng giống thế thôi, ông không muốn tới cũng đâu ai ép ông đến, Lương Nhất cũng sẽ chẳng trách gì ông.”

Lúc Diệp Lương Nhất sang Mĩ học, bà đã từng gọi điện báo cho Diệp Kiến Quốc, tuy rằng việc làm của ông ta thực vô liêm sỉ, nhưng Diệp Lương Nhất rốt cuộc vẫn là con ông ta, Chuyện con ra nước ngoài học là chuyện lớn, bà lại là phụ nữ, hiểu con chắc chắn không thể bằng một người đàn ông, cho nên đã gọi báo với Diệp Kiến Quốc, hy vọng ông ta có thể ngó ngàng tới Diệp Lương Nhất.

Nhưng một câu còn chưa nói xong, bên kia đã liền cúp máy. Bà cho tới giờ vẫn còn nhớ rõ Diệp Kiến Quốc ngay lúc đó đã nói,“Nhâm Nguyệt, chúng ta ly hôn đã nhiều năm như vậy, bà có muốn tiếp tục có quan hệ với tôi cũng đừng có tìm một cớ vụng về như thế!”

Chỉ sai lầm có lần đó thôi, Bà đã hoàn toàn mất hết hy vọng, bất luận có chuyện gì từ đó về sau chẳng bao giờ liên hệ với Diệp Kiến Quốc nữa, Diệp Lương Nhất là con bà, bà có thể đem An An tới cột chặt vào với con trai, có thể dẫn dụ nó tới chuyện kết hôn, lại có thể còn có cơ hội thấy con mình kết hôn sinh con, thế thì loại người bỏ đi như lão Diệp Kiến Quốc, hơi đâu mà quản ông ta chứ!

Diệp Kiến Quốc bị lời nói của bà đâp thẳng vào mặt, vốn tưởng mình có quyền lớn tiếng chất vấn, giờ một lời cũng chẳng nói ra được, chỉ có thể ngượng ngùng cười gượng, lẩm bẩm nói: “Kết hôn là chuyện đại sự, đại sự nha.” Dừng lại một chút, làm bộ như quan tâm hỏi,“Con dâu người ở đâu, dù sao cũng phải cho tôi gặp chứ!”

Diệp phu nhân không nghĩ sẽ để Diệp Kiến Quốc gặp mặt Trần An An, con dâu bà trong bụng còn đang mang thai chái trai bảo bối của bà, càng phải tránh xa lão già này mới là tốt nhất.

“Diệp Kiến Quốc, ông nếu là tới tham dự hôn lễ của con, tốt nhất nên ở yên tại đây!” Diệp phu nhân nhướn mi trừng mắt, khí thế sắc bén lạnh lùng,“Tôi không có thiếu nợ ông một ly rượu, một chút cơm, tập tục khi kết hôn ông chẳng lẽ không biết? Đến chú rể còn không được tới, nào tới phiên ông đến ngó tân nương?”

Trước mặt bà vợ hiện tại, bị bà vợ trước mắng, Diệp Kiến Quốc lập tức sầm mặt xuống, giả bộ cười trong phút chốc cũng tan thành mây khói,“Nhâm Nguyệt, bà đừng có mà không phân biệt phải trái, tôi chưa chưa từng gặp mặt con dâu, đây là lần đầu gặp mặt thì đã làm sao? nói thế như bà chính là không muốn cho tôi tham dự hôn lễ của con! Chẳng có phép tắc gì cả!”

Diệp phu nhân cười nhạo, muốn gặp con dâu, trước giờ thiếu gì cơ hội, dâu cần phải cố tình trì hoãn tới giờ mới đến gặp. Ông ta ­ Diệp Kiến Quốc, nếu là thật sự quan tâm đến con, đừng nói gặp mặt con dâu, cho dù đem cháu bà về nhà chơi đùa vài ngày, bà cũng đồng ý.

Nhưng có đánh chết bà cũng không tin Diệp Kiến Quốc hôm nay tới chính là để tham dự hôn lễ, nếu không có chuyện gì, Diệp Kiến Quốc sao có khả năng mò tới cửa nhà bà!

Con trai sắp đến, Diệp phu nhân không nghĩ phải phí công đấu võ mồm với Diệp Kiến Quốc, bà đứng lên rời khỏi sô pha, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn ông ta, nheo mắt, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét ngang mặt Diệp Kiến Quốc, “Tôi chính là không muốn cho ông tham dự hôn lễ đấy, thế thì sao nào, con là tôi nuôi lớn, tôi muốn như thế nào thì nó là thế đó, ông quản được sao!”

“Bà!” Diệp Kiến Quốc đuối lý, ngón tay run run chỉ vào Diệp phu nhân cả nửa ngày, một chữ cũng không thốt nên lời.

Ngay lúc này, người phụ nữ ngồi cạnh ông ta bỗng nhiên mở miệng lên tiếng, bà ta không nhanh không chậm, bộ dạng dịu dàng, nói chuyện giọng điệu cũng nhỏ nhẹ, tự dưng khiến người ta phải trìu mến, “Nhâm Nguyệt, tôi biết chúng tôi quả thực phải xin lỗi bà, nhưng Kiến Quốc đối với bà quả thật là đã không còn tình cảm, hơn nữa khi đó con của chúng tôi cũng đã lớn, không thể không danh không phận mà sống.”

Bà ta dấu nụ cười mỉa, hai má ửng đỏ, người cũng đã gần năm mươi tuổi, mà còn bài ra bộ dạng con gái ngượng ngùng, “Bà đối với ông ấy lúc đó, chẳng phải là để ý chuyện duyên phận sao, bà cùng Kiến Quốc duyên hết, cũng chẳng thể trách người khá