80s toys - Atari. I still have
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325083

Bình chọn: 9.5.00/10/508 lượt.

chóng kết thúc. Cô thà không ăn món thịt nướng này cònhơn.

Chẳng biết có phải Thượng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô haykhông mà ít lâu sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vanglên.

“Nổ ư?” Hương Tranh ba chân bôn cẳng chạy ngay vào bếp. Cảnh tượngtrước mắt làm cô tá hỏa.

Phòng bếp ngập trong khói đen, Hương Tranh, nước mắt nước mũi giàngiụa, giơ tay bịt chặt miệng để khỏi sặc khói. Trong ánh sáng lờmờ, cô thấy phòng bếp đã bị biến thành một bãi chiến trường khổnglồ. Trên bàn ăn, bát đĩa, đồ đạc ngổn ngang, dưới đất mảnh thủytinh, mảnh bát lẫn trong đám rau củ, than hoa. Thịt bò thì bay tứtung, miếng dưới đất, miếng trên bàn, miếng dán cả vào tủ bát,miếng sông, miếng chín.

Đứng giữa nhà bếp ngút khói, Hương Tranh đã rút ra hai kết luận kểtrên.

Nhưng nhà bếp vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, cái người đangđứng sững bên bàn ăn kia mới thực sự là thảm họa.

Vụ nổ không chỉ làm mái tóc anh ta rối tung như tổ quạ, người khétlẹt mùi khói mà còn tước luôn cả sự tự tin ban đầu của anhta.

Hương Tranh đưa tay gỡ con tôm dính trên đầu anh ta xuống, nghĩ mộtlát, cô cho rằng bổn phận của người yêu lúc này là phải an ủi anhta vượt qua mặc cảm.

“Trung Thiên!” Hương Tranh trìu mến cầm tay anh, nhẹ nhàng độngviên, an ủi: “Cho dù món thịt nướng thất bại nhưng lại được tậnhưởng một lần uốn tóc miễn phí, cũng đâu có tệ quá, phảikhông?”.

… Cô nàng này mới khéo an ủi người khác làm sao!

Sở Trung Thiên đứng đó một lát, rồi bỏ mặc Hương Tranh, đi vàophòng tắm rửa, thay quần áo.

“Đúng là đồ vô ơn!” Hương Tranh chỉ dám rủa thầm trong bụng nhưvậy. Chả dại gì mà chọc vào anh ta lúc này.

Không lâu sau đó, khi bầu trời màu xanh lam chuyển dần sang xanhtím, những tia sáng vàng rực của hoàng hôn rọi chiếu vào nhà quakhung cửa sổ, Hương Tranh nằm trên sofa, không bật đèn, người cônhư chìm vào trong khoảng không gian mờ tối, mắt đăm đăm nhìn rangoài cửa sổ, khuôn mặt phảng phất nét u sầu.

Bộ dạng này của Hương Tranh làm Sở Trung Thiên hết sức ngạcnhiên.

Trong ấn tượng của Sở Trung Thiên, Hương Tranh là một cô gái hồnnhiên, không bao giờ cân nhắc kỹ hậu quả trước khi hành động, nhiệttình và hiếu động, luôn lạc quan trong cuộc sống, cơ thể bé nhỏ củacô như ẩn chứa một sức sống bất diệt. Cho nên dáng vẻ của cô lúcnày hoàn toàn khiến Sở Trung Thiên bất ngờ. Anh cảm giác xa lạ vớimột Hương Tranh trầm tư. Và không hiểu sao anh ghét cảm giácấy.

Anh không biết nói gì, làm gì ngoài việc đứng dậy bật đèn. Ánh đènlóe sáng đột ngột khiến Hương Tranh chói mắt, cô đưa hai tay lênche mắt, cho đến khi mắt đã quen với ánh điện mới bỏ tay xuống. SởTrung Thiên tiến đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng hỏi: “Nghĩ gì thế?”.

Hương Tranh khẽ liếc nhìn anh. Cô cứ nghĩ anh ta sẽ la mắng cô,không ngờ anh ta lại hỏi dịu dàng thế Nhưng cô chỉ thắc mắc như vậyrồi lại chìm vào suy tư, một lúc sau mới nói nhỏ: “Tôi thấy nhớnhà”.Sở Trung Thiên bị bất ngờ trước câu trả lời củaHương Tranh. Quả thật anh không nghĩ cô buồn vì lý do này, anh lạicứ ngỡ cô đang nhớ tới anh chàng trong rừng phong kia. Sau một lúclặng đi vì ngạc nhiên, anh mới hỏi lại: “Cô nhớ Hương Đình à? Nếuvậy tôi sẽ cho người đón Hương Đình đến đây chơi. Hay là cô muốntôi đưa cô về bên nhà?”.

Hương Tranh khẽ lắc đầu.

“Không chỉ có chị gái. Tôi nhớ cả cha mẹ.”

“Bất kể là cô nhớ tới ai, tôi đều có thể đưa cô đi thăm họ.”

“Không cần đâu!” Hương Tranh vội vã lắc đầu, sau đó buồn bã nóitiếp: “Cha mẹ tôi rất bận. Bận đến mức một năm nay tôi chưa gặp họ.Tôi rất nhớ họ nhưng không muốn làm họ phải bận tâm, lo lắng chotôi”.

“Ra vậy…” Sở Trung Thiên không biết phải nói gì nữa.

Căn phòng chìm trong yên lặng, rồi Sở Trung Thiên khẽ lên tiếng:“Kể về cha mẹ cô đi”.

“Cha mẹ tôi?” Hương Tranh bối rối nhăn mũi. “Cha mẹ tôi thì cóchuyện gì để nói?”

“Nha đầu thối! Lẽ nào cô quên chúng ta đang hẹn hò? Tôi phải biếtvề nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai chứ.” Sở Trung Thiên thân mật gí gíngón tay lên sống mũi Hương Tranh, sau đó giải thích tiếp: “Có thểsau này tôi mới có thể dễ dàng lấy lòng người lớn chứ”.

“Thôi ngay đi! Cái gì mà nhạc phụ, nhạc mẫu chứ. Tôi không bao giờlấy anh.” Hương Tranh bĩu môi tỏ vẻ không cần nhưng trong lòng lạitràn ngập một cảm giác ngọt ngào.

Đây có phải là căn bệnh cố hữu của phái đẹp? Có phải: “Con gái nóicó là không. Con gái nói không là có” như người ta thườngnói?

Lúc đầu Sở Trung Thiên còn hoài nghi, sau khi thấy Hương Tranhthoáng đỏ mặt, mắt anh ánh lên niềm vui. Điệu bộ lúng túng, trẻ conlúc này của cô ấy mới đáng yêu làm sao. Anh không thể cưỡng lạiđược ý muốn vuốt tóc cô. Anh vừa vuốt mái tóc cô vừa trêu: “Tôi cònchưa cầu hôn, cô đã muốn từ chối, hay là cô cũng đangđợi…”.

“Sở Trung Thiên, anh chán sống rồi phải không?” Không để Sở TrungThiên nói hết câu, Hương Tranh đã vừa lườm vừa dứ dứ nắm tay dọađánh. Tuy vậy, rõ rằng là mặt cô đang đỏ dần lên.

Đời nào Sở Trung Thiên chấp nhận ngồi yên chịu trận. Trước khi nắmđấm của Hương Tranh

chạm đích đã bị bàn tay anh tóm gọn. Tay trái anh giữ chặt hai taycô, tay kia phản công lại bằng cách cù