
cù người cô.
Tên tiểu tử đáng chết, tưởng cô dễ dàng bị bắt nạt hay sao? Cô nuôimóng tay để làm gì chứ? Hương Tranh phải dùng võ cào để đối phó vớivõ cù của anh ta. Tuy nhiên, chân anh ta đang đè chặt lên chân côkhiến cô bị kẹp chặt trên ghế, không dễ gì xoay xở được.
Cuộc chiến làm Hương Tranh mất sức nhiều hơn cô tưởng. Cô thở hổnhển mất một lúc mới có thể bình thường trở lại. Sau đó, cô mới nóitừ từ: “Cha mẹ tôi là những tiểu thương kinh doanh mặt hàng thủcông truyền thống. Hai năm trước, cha tôi đến thành phố Thiên Nhannày làm một công chức nhỏ, mẹ tôi ở nhà nội trợ và chăm sóc hai chịem tôi. Đồng lương của cha tôi không nhiều nhưng nhờ tài thu véncủa mẹ tôi mà gia đình được sống khá thoải mái. Sau đó, chú tôi vaynợ lãi không có tiền trả, bị người ta đe dọa nếu không trả sẽ bắtvợ chú ra nước ngoài làm người giúp việc trừ nợ. Chú ấy không biếtlàm sao, đành đến nhờ cha tôi giúp đỡ. Nhưng gia đình tôi cũngchẳng giàu có gì, chỉ có một khoản tiền gửi phòng lúc hoạn nạn. Saumột đêm suy nghĩ, cha mẹ tôi quyết định rút hết số tiền đó về, cùngchú tôi về nông thôn kinh doanh, coi như liều một phen. Cũng may,công việc kinh doanh của họ dần khấm khá. Hiện nay, họ đang trongthời kỳ mở rộng quy mô nên rất bận. Thỉnh thoảng khi cha tôi gọiđiện hỏi thăm, tôi còn nghe thấy cả tiếng lật giấy, chắc chắn chabận đến mức vừa điện thoại vừa xem xét giấy tờ”.
Sở Trung Thiên vuốt tóc Hương Tranh, dịu dàng nói: “Thật không ngờ,cô cũng sâu sắc như vậy”.
“Này, này. Anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh trợn mắt lườm anh,hai má phồng lên đe dọa, điệu bộ càng đáng yêu hơn.
Sở Trung Thiên không cưỡng lại được vẻ đáng yêu ấy, đưa hai tayvuốt má Hương Tranh, xuống giọng cầu hòa: “Thôi, đừng giận nữa. Tôiđưa cô về nhà. Mặc dù không đến thăm bố mẹ cô được nhưng cô gặp chịcũng tốt. Hai chị em xa nhau khá lâu rồi, hôm nay được gặp nhau nóichuyện, chắc chắn sẽ rất vui”.
Hương Tranh gạt tay anh ra, đưa mắt nhìn quang cảnh lộn xộn trongbếp, rồi quay lại nhìn thẳng vào Sở Trung Thiên: “Tôi cho là anhmuốn tới nhà tôi ăn tối”.
“Hi hi.” Sở Trung Thiên bật cười, nắm tay cô kéo dậy. “Được rồi,tôi thừa nhận là tôi ngại dọn dẹp nhà bếp, cô hài lòng chưa? Maitôi sẽ gọi công ty vệ sinh cử người tới dọn dẹp cả nhà luôn. Tốinay chúng ta đến nhà cô ăn một bữa thật ngon, được không?”
Nói rồi anh kéo Hương Tranh ra phía cửa.
Quán cà phê đã đóng cửa, họ đi thẳng đến căn hộ nhà họ Hương. Khichiếc BMW màu bạc đỗ trước cổng, trời đã tối.
Tiểu khu Tây Giang chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côntrùng kêu rả rích từ trong bụi cây hai bên đường, vài con bướm đêmbay quanh chỗ bóng đèn cao áp, các căn hộ đều đã để đèn ngủ thaycho đèn thắp sáng, mặt trăng đang bị mây che khuất, cả tiểu khu tắmmình trong màn ánh sáng mờ tỏ. Nhà Hương Tranh, đèn sân đã tắt, cửađóng kín, chỉ có vài khe sáng màu vàng từ trong nhà hắt ra qua khecửa. Nhưng không gian yên ắng, tối mờ này không mảy may ảnh hưởngtới tâm trạng phấn khích của Hương Tranh.
Chiếc BMW dừng lại, không đợi Sở Trung Thiên mở cửa, Hương Tranh đãvội vã nhảy xuống xe, hớn hở bước đi. Hôm nay, Hương Tranh mặc quầnjean và chiếc áo phông đơn giản, hai tay xách hai túi giấy lớn, hămhở đi về phía cổng. Sở Trung Thiên nhìn theo cô mỉm cười, đi vòngra sau mở cốp xe lấy thêm rất nhiều túi xách nữa.
Lúc Sở Trung Thiên xách đồ tới gần, Hương Tranh quay lại nói khẽ:“Trung Thiên, chúng ta nhẹ nhàng bước vào cho chị Hương Đình bấtngờ một phen nhé!”.
Sở Trung Thiên không muốn làm cô mất hứng, gật đầu đồng ý. Thấy SởTrung Thiên đồng tình, Hương Tranh càng thêm hứng chí. Sau khiHương Tranh nhẹ nhàng mở cổng, hai người rón rén đi qua sân.
Đứng trước cửa nhà, Hương Tranh không khỏi bồi hồi, đã quá lâu côkhông về nhà, bây giờ mà thấy cô, chắc chắn chị gái cô ngạc nhiênlắm. Nôn nóng muốn thấy đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của chị gái,Hương Tranh xăng xái mở cửa, xăm xăm đi vào nhà.
“Chị! Em đã về!” Hương Tranh hét to, chạy như bay đến phòng khách.“Em còn mua quà cho chị nữa, xem này, thứ chị thích nhấtđây…”
“Bụp…”
Hương Tranh buông hai tay, cái túi rơi xuống nền nhà, miệng cô háto.
Xem chừng việc cô và Trung Thiên về nhà thực sự gây bất ngờ, nhưngkhông phải một mình chị cô bất ngờ, còn có một người nữa.
Hương Tranh cứ đứng yên giữa phòng khách trợn mắt, há miệng nhìnđôi nam nữ đang xoắn lấy nhau trên sofa, sốc không thốt lênlời.
Hương Đình và một người đàn ông cao lớn, một trên một dưới, lúc nàymới bừng tỉnh tách nhau ra. Hương Đình đưa tay kéo người đàn ôngngồi thẳng dậy. Hương Tranh có dịp nhìn rõ anh ta, một khuôn mặtđẹp trai, cương nghị, đôi mắt đen nhìn chị gái cô tình tứ khôngrời. Nhưng chuyện anh ta đẹp trai hay không giờ chưa quan trọngbằng việc biết anh ta là ai. Làm thế nào mà cô mới rời nhà có hơnmột tháng bà chị kiểu mẫu của cô đã đưa anh ta về nhà?
Hương Tranh đã qua cơn sốc. Hương Đình ở bên cạnh cũng đã bìnhthường trở lại. Cô vội vàng đẩy anh chàng lạ mặt kia ra để đứnglên, vì vội vàng, cô lại ngã xuống sofa. Sau đó, cô vừa đi về phíaHương Tranh vừa đưa tay chỉnh lại quần áo, bổi rôì hỏi: “Tranh à!Em