Insane
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322805

Bình chọn: 10.00/10/280 lượt.

buông Phương ra …liệu Duy có giật mình tỉnh dậy?

_ Không! _ Phương lắc đầu. Hình như có ai đó đang thít chặt trái tim cô lại. Giống như cô đã phạm phải một tội ác khi rời xa Duy…

_ Vậy … trở về được không Phương?

Phương sững người, lảng tránh nhanh ánh mắt của Duy. Nhưng Duy không chịu thua, anh nâng cằm cô lên, nhất quyết bắt cô nhìn vào mắt anh, buộc cô phải thấy những mong chờ , những khao khát …sắp bật tung giới hạn trong anh…

_ Phương… Hãy nghe Duy, hãy nhìn Duy đây… Làm sao Phương có thể bắt Duy chờ thêm nữa? Năm năm đã hết rồi? Phương đã hứa sẽ quay về bên Duy phải không? Phải không? Phương đã hứa như thế…

_ Đúng! _ Phương nấc lên, những giọt nước mắt lại rơi nhanh trên gò má_ Phương đã hứa như thế và mong mỏi như thế. Khi ra đi, Phương nghĩ 5 năm cũng không … quá dài chỉ cần mình chịu đựng, mình cố gắng… Phương có bao giờ nghĩ Phương sẽ mất mẹ đâu? Phương có mong kết cục như thế này đâu?

Khẽ lau nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt Phương, Duy khẽ lắc nhẹ đầu:

_ Những giọt nước mắt này… ai lau cho Phương trong suốt 5 năm qua?

_ Duy…

Duy mỉm cười nhẹ, gần như hiểu được những gì Phương nói và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tiếng Phương giờ đã rõ hơn mặc dù nước mắt vẫn còn ướt trên mi:

_ Vào mỗi đêm … ngôi sao trên trời luôn động viên “ Phương ơi, đừng khóc! “ … Và trong mọi giấc mơ, Duy luôn luôn là người lau những giọt nước mắt ấy. Nhiều lúc Phương cũng không hiểu tại sao mình có thể lại vững vàng như thế trong suốt bốn năm còn lại khi không còn mẹ… Nhưng bây giờ thì …

_ Duy yêu Phương!

Phương ngước nhìn lên. Một trời thương yêu, một trời mong nhớ, một trời tha thiết… Phương thấy mình chìm ngập trong đó. Hạnh phúc này có được sau 5 năm tưởng như đã vô vọng? Có phải như thế không? Phương không trả lời ngay được. Trong những giấc mơ của Phương, Duy không nói gì hết… chỉ nhìn trách móc. Bây giờ, liệu Duy đã tha thứ cho Phương? Tha thứ cho những hành động đã làm tổn thương Duy rất nhiều vào bốn năm trở lại trước?

Cô gái đông dương – chương 19

_ Mặc kệ hết tất cả mọi thứ xung quanh đi Phương! _ Duy thì thầm_ Chúng ta phải sống cho chính bản thân mình thôi, phải bắt đầu mọi chuyện của chúng ta. Duy mệt mỏi vì phải sống dưới một lớp vỏ bọc che chắn chính con người mình… Duy muốn được tự do… Và chỉ có Phương mới giúp được thôi!

Phương nhìn Duy, cô cố không để cho nước mắt làm nhạt nhòa hình ảnh thân yêu ấy. Gần gũi đến mức trái tim cô nghẹt thở. Cô nghĩ tới chuyện sống thật với bản thân mình, sống một cách tự do như cơn gió… Nhưng cơn gió đã mang mẹ của Phương đi mãi…Linh hồn mẹ, thể xác mẹ ở đây! Lời hứa với mẹ vẫn cón đậm trong tâm trí cô, kể cả hình ảnh của những con ác quỷ cầm súng lạnh lùng nữa… Phương mặc kệ được ư?

Phương cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt mờ tối và đờ đẫn của mình trong một thoáng. Từ lâu rồi Duy ạ, Tố Phương của Duy đã chết thật rồi… vĩnh viễn rồi!

Hơi lách người ra khỏi vòng tay Duy và tránh cái nhìn câm lặng của anh, Phương lại ngẩng lên, mỉm cười nhợt nhạt:

_ Hình như… mọi cái đã qua rồi Duy ạ!

Duy buông thõng tay, quay mặt đi. Tiếng Phương đều đều bên cạnh, mệt mỏi và chán nản:

_ Bốn năm trước… Đúng vào lúc nhìn thấy người ta đưa mẹ đi trên chiếc xe cứu thương, Phương đã biết mình…thế là hết. Một Tố Phương tự do, hạnh phúc đã chết theo mẹ! Phương đã chẳng nói với Duy rồi còn gì… Chờ đợi Phương làm chi? Cả đời này Phương đã là người phản bội, vĩnh viễn phản bội Duy cơ mà! Sao Duy lại chờ đợi làm chi? Sao Duy lại buộc mình trong những rành buộc không bao giờ có? Duy không còn lý trí sao…

_ Thôi! _ Duy quay lại, gắt lên. Gương mặt anh bây giờ là một khối lạnh băng, không còn thấy một tình cảm dữ dội yêu thương nữa, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng xa cách_ Nói thế nào thì cuối cùng vẫn là như thế phải không? Trước mặt tôi là trưởng phòng thiết kế của công ty MC đồng thời là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc công ty đó! Cô không cần phải nhấn mạnh kiểu hệt như tôi là một thằng ngu lắm vậy! _ Duy mỉm cười chua chát_ Cảm ơn đã nhắc nhở tôi! Cảm ơn rất nhiều!

Bờ môi Phương run run. Cả người cô run rẩy vì nỗi khổ tâm quá lớn. Lại làm Duy tổn thương nữa rồi! Con người cô, sao lại có thể tệ bạc như thế này? Sao lại có thể? …

_ Tôi muốn về! _ Duy cười nhạt thếch_ Một buổi đi chơi đáng chán!

Nói rồi Duy bước hẳn ra ngoài. Bây giờ chỉ còn vài hạt mưa nhỏ nhưng cả hai không tránh nữa. Nếu có to hơn thì cũng không thể đánh thức được cả hai thóat ra khỏi những nỗi đau của họ… Họ đi lầm lũi trong mưa, lạnh lùng, không còn quan hệ gì nữa. Dấu chấm hết cho một mối quan hệ mong manh trong suốt năm năm.

Phương dừng xe trước cửa khách sạn. Duy mỉm cười nhẹ nhàng:

_ Mưa đã rửa sạch tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta… Đúng là mưa New York!

Phương chết lặng. Cô nhìn thẳng phía trước, để mặc Duy bước đi, từng bước nhẹ nhàng… Cô có thể đưa tay là với lấy bàn tay Duy vẫn còn để trên cửa xe… Cô có thể gọi Duy một tiếng… Cô có thể níu Duy ở lại với tình yêu của mình… Cô có thể…

Nhưng Phương đã không làm như thế. Cô mím chặt môi để ngăn tiếng nấc. Nín thở chờ cho Duy bước khỏi xe…