
hơi liếc nhìn ông nội của mình… Ông có vẻ đang chán chường lắm !
_ Cháu xin tự giới thiệu … Cháu là là Tố Phương , người Việt Nam… Cháu mồ cô mẹ, bố có vợ mới ở quê nhà… Nhà cháu không có quyền thế gì… Liệu có được ông chấp nhận không?
Ông nội Paul hơi cười :
_ Ừm… hoan nghênh cháu !
_ Cháu sống ở Hà Nội ! _ Phương tiếp tục, thản nhiên không chú ý đến bất cứ một thái độ nào.
_ Hà Nội? _ Ông Burton thảng thốt kêu lên , đôi mắt lạc hẳn đi trong sự mơ màng.
Phương gật đầu :
_ Vâng, Hà Nội yêu quý là quê hương của cháu! Ở đó cháu có những người bạn tuyệt vời… Và một người bạn thân của cháu… cho cháu xem một vườn hồng tuyệt đẹp… giống của ông !
Ông Burton đờ đẫn hẳn… Trái tim ông đập thổn thức. Phương đã khơi dậy gần như hết một quá khứ tuyệt vời mà cũng khổ đau của ông… Ông nhìn Phương, khắc khoải :
_ Khu vườn đó vẫn còn sao?
_ Vâng… Gia đình giữ nguyên để tưởng nhớ người chủ ngôi nhà đó _ bà Mỹ Châu !
Tất cả mọi người đều lặng thinh vì đã nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt của ông Burton… Bà Burton nhíu mày :
_ Đừng nói linh tinh nữa… CÔ ngồi xuống đi!
_ Hãy nói cho ta biết… bà ấy…
_ Cháu xin lỗi! Cháu biết là ông sẽ buồn… nhưng bà ấy đã mất cách đây 5 năm!
Ông Burton khẽ nhắm mắt lại… Phải có một sự nỗ lực lớn, ông mới vượt qua được cú sốc… Vậy là bà ấy đã ra đi…
_ Ông đã lừa dối tôi trong suốt những năm qua ư ? _ Bà Burton cau mày.
_ Đó là một kỷ niệm! _ Ông dịu dàng _ Một kỷ niệm ngọt ngào và đau đớn .. Em phải cảm ơn cô ấy vì cô ấy đã cứu sống … người chồng tương lai của em chứ ?
_ Tôi không biết chuyện đó! _ Bà hơi nguẩy đầu, đôi mắt mỉa mai lẫn đau đớn.
Ông chỉ cười. Hiểu rõ nết ghen của vợ mình, ông không muốn giải thích thêm, ông quay sang ra hiệu cho Phương ngồi xuống, rồi khen ngợi :
_ Cháu thông minh lắm… sao lại phát hiện ra?
_ Vì kiến trúc ngôi nhà, vì vườn hồng ngan ngát với cảnh cổng tầm xuân mở ra một trời xanh biêng biếc mây và nước …
_ Ngôi nhà tuyệt vời này là những gì ta có thể lưu giữ về kỷ niệm ấy … Kỷ niệm về những năm trai trẻ, bồng bột … Ta đã đi khắp nơi đây đó, coi thường tất cả , quên đi tất cả chỉ vì đam mê sưu tập những mẫu vải đẹp trên thế giới. Đến Việt Nam vào năm 1951, gần như quên đi chiến sự ở đó, ta chạy khắp phố phường Hà Nội, say mê sự tĩnh lặng cổ kính của kinh kỳ … Ta đã bỏ qua những làn đạn pháo càn quét của quân Pháp đánh vào khu ở của người Việt, suýt chết nếu không được một cô gái người Việt kéo xuống hầm tránh đạn . Cô ấy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, không hề căm ghét ta như những gì mà những người trong đại sứ quán Pháp nói … Cô ấy chỉ cười, nói rằng ta ngông thật! Đạn pháo đâu có biết phân biệt người Việt và người Tây đâu … Ừm, nhưng người thì có phân biệt chứ ? Nhưng cô ấy bỏ qua những rào cản về dân tộc, đưa ta về nhà để tránh càn … Ngôi nhà tuyệt vời… hơn cả tuyệt vời ấy chứ …
Mẹ Paul liếc nhìn Phương, trách móc rõ rệt . Bà nắm nhẹ tay mẹ mình như trấn an … Ông Burton vẫn như chìm đắm trong mộng tưởng :
_ Cô ấy đẹp một cách giản dị, nhưng lại mạnh mẽ giàu sức sống … Cô ấy yêu hoa hồng, ra sức chăm sóc vườn hồng vì mong ước hòa bình… mang tặng cho bộ đội… Cô ấy dệt vải quay tơ … Chính những mẫu vải đó đã đưa công ty ta lên vị trí hàng đầu trong các công ty may mặc bấy giờ … Em có nhớ không ?
Bà Burton gật đầu . KHông thể quên được những bộ váy tơ tằm đầu tiên ra đời và làm sửng sốt giới thời trang như thế nào … Nhưng cũng vào năm đó, ông đã đổi tên công ty!
_Mỹ Châu trở thành người mà ta khao khát nhất, yêu thương nhất và trong ta chỉ có mong muốn đưa cô ấy về Mỹ, tránh tất cả những đau khổ do chiến tranh mang đến … Nhưng khi ta bày tỏ, cô ấy đã cười và lắc đầu … Trên cánh tay cô ấy là một thứ đáng ghét, đến giờ vẫn đáng ghét …
Mọi người thinh lặng… Ông ít khi bày tỏ những suy nghĩ thật trong lòng cho ai biết … Bây giờ cứ giống như một người đang độc thoại, giải bày tất cả để nhẹ nhõm hơn … Nhưng ai cũng lo ngại nhìn bà Burton, khuôn mặt bà đã nhợt đi vì đau khổ …
Phương thở dài nhè nhẹ :
_ Đó là chiếc vòng đính hôn bằng ngọc màu trắng ngà của dòng họ Ngô …
_ Một người con trai may mắn! Cô ấy đang chờ đợi anh ta trở về … để đoàn tụ mà không một lời kêu ca, oán trách …
_ Thời chiến mà ông! _ Phương dịu dàng.
Ông Burton hơi cười. Đúng là thời chiến … cái thời mà ông nghĩ rằng, người con gái yếu đuối đó thật sự cần một sự chở che … Nhưng cô ấy hạnh phúc vì được đợi chờ … dù là mãi mãi!
_ Đấy là sự thất bại duy nhất trong đời tôi… em đã biết rồi đấy! _ Ông quay sang nhìn bà, dịu dàng hẳn _ Chắc hẳn em đang đau khổ lắm … Em đừng ghen với những gì đã là kỷ niệm …
_ Ông đã đổi tên công ty vì cô ta! _ Bà hơi gắt lên, đôi vai gầy của bà như trĩu xuống vì một sự thật quá nặng!
Paul cũng cảm thấy đau lòng . Anh yêu bà mình, và không muốn bà biết sự thật này … Anh đã gần như giâu diếm khi biết được phần nào sự thật qua thám tử của mình. Nhưng không ngờ hôm nay, người muốn khơi dậy dĩ vãng lại là người vốn đã muốn chôn vùi nó trong thầm lặng . Anh nhìn ông , ngạc nhiên vì nụ cười thanh thản đang ngự trị trên môi ông mình. Giọng ô