
thể thao… Phương để ý người ngồi đầu bàn ít nói cười hơn… Anh ta lơ đãng để đầu óc đi đâu đó, thi thoảng cười với cô gái bên cạnh khi cô ta ghé sang hỏi han…Phương đoán đó là cậu chủ của mình, và cố ra sức không để sự cố gì… Đưa từng món ăn đến từng người, Phương làm thận trọng… Đến lượt cậu chủ, cô cầm phải đĩa súp nóng nhất… Lúc đầu cô cố chịu, nhưng khi hạ đến ngang ngực anh ta thì … cô buông vội tay ra theo phản xạ… Cậu chủ chỉ kịp hất đĩa súp ra và đứng bật dậy… Chiếc áo sơ mi lem luốc súp… Phương hoảng hốt, đứng im như tượng… Khách khứa cũng chỉ biết tròn mắt…
Phương mất một lúc mới tỉnh trí, cô cúi gằm mặt : _ Xin lỗi… Tôi không cố ý đâu !
_ Cô là ai? _ anh ta giận dữ _ Barbara đâu? Thật hết chịu nổi?
Phương vội nói khẩn khoản :
_ Xin để tôi giặt lại áo cho ông… Tôi…
Anh ta nhìn Phương một cái, rồi quay ra với đám khách :
_ Xin lỗi các bạn nhé… Hãy dùng tự nhiên… nào , cô lên phòng tôi ngay…
Phương lầm lũi đi theo cậu chủ, lòng buồn vô hạn…
Cậu chủ thay áo xong, vất cái xoạch vào cô :
_ Hãy giặt đi… Nếu có chuyện gì nữa thì… đừng trách tôi. Gọi Barbara đến tiếp thức ăn.
Phương lặng im, nhẫn nhục chịu đựng… Cô nuốt nước mắt vào trong , cầm chiếc áo đi xuống bếp… Tiếng cười đùa rộ lên, khiến Phương đỏ mặt…
Tố Phương băn khoăn với chiếc áo đó… Có nên ngâm nó vào nước ấm trước rồi cho vào máy giặt không? Cô biết súp rất khó giặt nhưng mẹ làm thế nào thì cô chịu… không nhớ nổi…
Tố Phương vò đầu nghĩ. Có mỗi một chiếc áo thôi mà cũng phải nghĩ… Tội thật ! Mang danh là học sinh giỏi mà một việc cỏn con vậy cũng phải nát óc… Phương bặm môi, quyết định theo ý nghĩ vừa rồi… Cô trải phẳng chiếc áo ra, dội nước 60 độ vào chính giữa chổ bẩn. Chiếc áo xèo xèo… Phương nhìn lại, ôi thôi, chiếc áo đã nhắn nhúm lại như bị cháy… Phương vội ấn chiếc áo dưới vòi nước lạnh… nhưng lại như dầu vào lửa, không thể làm phẳng chiếc áo lại được nữa… Cô hậm hực nhìn chiếc áo. Tim cô đập thình thịch… Hết đổ súp vào áo cậu chủ ngay trước mặt bạn bè , rồi lại làm hỏng chiếc áo… đẹp đẽ của anh ta… Trận này trăm phần trăm cô bị đuổi việc rồi…
Phương ngồi thừ ra đau khổ, bà quản gia đi vào, ngạc nhiên:
_ Đang làm gì thế?
Phương chỉ vào chiếc áo, buồn bã… bà Brenda sửng sốt :
_ Chiếc áo này là chiếc áo thử nghiệm đầu của công ty MC… Sao lại ra nông nỗi này?
_ Cháu đâu cố ý? _ Phương phân bua _ Chẳng qua chúa nghĩ súp khó giặt thì… ngâm qua nước ấm trước khi…
_ Ngốc quá, cũng tùy vào loại vải chứ? Cậu chủ vốn là người điềm tĩnh nhưng chuyện này thảo nào cũng… nổi sung cho xem… Thôi, để đó đi, bác nhận cho !
Phương lắc nhẹ đầu :
_ Không, cháu làm cháu chịu !
Bà Brenda nhẹ nhàng ngồi cạnh Phương, nói như khuyên nhủ :
_ Bác đã hứa với bà bạn rồi mà… Chả lẽ cháu không có ý chí phấn đấu. Phải làm ở đây thì mới có thể quen việc… cháu hiểu không?
Phương gật đầu, lí nhí cảm ơn… Cô không nhìn thấy cái nhìn ấm áp của bà quản gia dành cho mình… Bà thật sự quan tâm tới cô, không muốn cô bơ vơ ngoài đời… Phương chỉ mải lo nghĩ về chuyện cái áo, với băn khoăn nửa muốn ở lại làm, nửa lại không muốn bà Brenda phải vạ lây…
Sáng hôm sau, Phương phải mang thức ăn lên cho cậu chủ. Thật đáng ghét ! Barbara thì mong mà không được, còn cô, ghét cay ghét đắng lại phải hứng chịu…
Trời chẳng chiều lòng người chút nào…
Phương gõ cửa.. Mất một lúc thì có tiếng nói vọng ra :
_ Vào đi !
Cô mang vào bên trong… Cậu chủ vẫn còn ngủ, mắt nhắm mắt mở trên giường. Anh ta nói :
_ Cô đặt trên bàn cho tôi !
Phương ngó mắt lên trần nhà, rồi không thấy mệnh lệnh gì thêm, cô len lén đi ra… Anh ta chợt gọi giật lại :
_ Thế cô không chờ tôi ăn xong rồi mang xuống à?
Phương tròn mắt ngạc nhiên vì thứ… thói quen tư sản đó. Ăn thôi cũng phải có người hầu ở bên cạnh ư? Nhưng cô cũng cúi đầu, giấu đi đôi mắt.. mỉa mai… nói nhỏ nhẹ :
_ Tôi còn phải xuống dưới đó nữa…
_ Barbara vẫn thương làm thế !
Phương ngẩng lên, mỉm cười :
_ Nhưng tôi không phải là Barbara thưa cậu chủ…
Cậu chủ hơi ngạc nhiên vì thái độ của Phương, song cũng nhún vai , lạnh nhạt :
_ Mệnh lệnh đó… Sáng nào cô cũng phải chờ… Còn chiếc áo thì sao?
Phương đang tức nghẹn cổ, nghe đến chiếc áo thì… xìu xuống như bánh đa gặp nước…
Phương khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, hướng ánh mắt hối lỗi về phía cậu chủ, nói nhẹ :
_ Tôi xin lỗi ! Tôi trót dùng nước 60 độ để giặt… không ngờ chiếc áo quăn queo lại…
Cậu chủ vùng dậy, quắc mắt :
_ Sao? Hừ… Thật quá đáng…
Phương hơi lùi lại, nhưng do đã chuẩn bị tâm lý nên cô nói cứng cỏi :
_ Tôi không cố ý… Xin đừng đuổi việc tôi… Xin ông đừng…
_ Gọi tôi là Paul !
Phương hơi hẫng :
_ Ơ… gì ạ?
Paul cười :
_ Tôi không nói cô quá đáng đâu… Thật ra tôi đang nói người cung cấp vải cho công ty chúng tôi … Hắn bảo rằng loại vải tốt không co trong bất cứ trường hợp nào… Phải cám ơn cô ấy chứ !
Phương thở phào nhẹ nhõm… Vậy mà cứ nơm nớp lo lắng không yên…
…………………………………… Paul bước ra từ phòng tắm, Phương vội quay đi… Cô không quen kiểu tự nhiên … chết người này… Anh ta chỉ mặc có độc chiếc quần soóc thôi mà…
Paul ngồi xuống bàn ăn, hỏi :
_ Cô là ngư