
ải sớm trở về thôi mà, đúng không?
Phương cười. Đúng vậy ! Vài năm sẽ không làm cô quên nổi giờ giấc ở Hà NỘi được. Nếu cô quên, thì NHật Duy sẽ nhắc, cậu bao giờ cũng ở bên cạnh, lặng lẽ bảo vệ cô cơ mà…
Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, Phương vẫn không quên dặn Duy xin lỗi bạn bè cho mình. Cô đã ra đi như thể chạy trốn , không một lời từ biệt, không một cuộc chia tay đúng nghĩa… Chắc sẽ có người giận cô… nhưng biết làm sao được? Phương không muốn mình òa khóc trước lớp… Con người yếu đuối như thế sẽ làm nhiều người bối rối, day dứt không yên…
Sự ồn ào của lớp học khiến Nhật Duy nguôi ngoai.. Xuân Anh từ đâu đâm sầm vào DUy, để chữa ngượng, cậu ta cười :
_ Một tuần không gặp… Vui chứ?
Nhật Duy cũng mỉm cười lại, nhưng không nói gì. Nhật Duy để cặp vào chỗ, bên cạnh Phương Doanh vẫn ngồi đúng vị trí thứ ba.. Duy chạnh lòng , thở dài. Trống báo hiệu tập trung, cả lớp lục tục kéo nhau ra. Phương Doanh chì chiết :
_ Lại đến muộn, không tha cả buổi lễ quan trọng này?
Nhật Duy quay lại, nhẹ nhàng thông báo :
_ Không phải đến muộn mà… không bao giờ đến nữa…
Nhiều bước chân dừng lại tò mò. Xuân Anh kêu lên :
_ Bỏ học sao?
Nhật Duy lắc đầu, nhìn Xuân Anh như đang an ủi :
_ Bạn ấy sang Mỹ cách đây một tuần…
_ Từ hôm liên hoan lớp ấy ư? _ Phương Doanh bất chợt kêu lên, lòng trống rỗng. Cô đã đặt quyết tâm năm nay phải vượt qua Phương về mọi mặt… nhưng bây giờ…
_ Tớ ghét Tố Phương ! _ Doanh gục mặt xuống _ Cậu ấy là kẻ thua cuộc khi chưa phân thắng bại mà đã bỏ đi… Tớ ghét lắm!
Xuân Thi ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhè nhẹ trên lưng bạn, an ủi dịu dàng:
_ Phương sẽ vui khi biết cậu mong cậu ấy ở lại biết bao… Cậu đừng khóc nữa mà… Bây giờ, chỉ còn một cách duy nhất để chiến thắng cậu ấy thôi… đó là đưa lớp ta đứng đầu toàn trường… Ok đi Phương Doanh?
Cả lớp bất chợt vỗ tay. Xuân Anh hết đỏ mặt, hét lớn :
_ Cùng tiến lên phía trước nào, Tố Phương !
Nhật Duy mỉm cười… Sẽ hạnh phúc lắm đây, Tố Phương… Ai cũng yêu quý cậu và vì thế đừng buồn nữa…. Cùng tiến lên nhé Phương?
Phương đến trường với tâm trạng không được vui lắm. Hôm nay phải làm bài luận môn văn học cổ điển ( Không biết có môn này không? ). Cô đã ớn nhất môn văn rồi mà lại còn biết bằng tiếng Anh nữa mới sợ ! Mặc dù đã đọc được khá nhiều, nhưng Phương vẫn chưa đủ tự tin… Jalet thì vẫn cười, dù nó bảo trong đầu nó không có gì cả…
Đề thi ngắn nhưng khó hiểu… Phương không có lời bình nào khi rời khỏi lớp. Jalet có vẻ thích kêu ca… nói mãi cho đến khi đứng xếp hàng để lấy cơm trưa…cho cả hai.
Phương ngồi sẵn một bàn, và trong lúc chờ đợi bèn làm một việc mà… chưa khi nào cô làm, đó là lôi quyển sách lịch sử nước Mỹ ra đọc.
Henry đặt khay đồ ăn xuống, hỏi :
_ Chăm chỉ thế sao?
Phương vẫn không ngẩng lên, nói lạnh nhạt :
_ Chỗ đó có người rồi!
Henry cười :
_ Một bàn có thể ngồi bốn người mà… Tớ sẽ ngồi chỗ cậu vậy !
Tony từ đâu chạy ào vào, nói như không thèm thở :
_ Ngồi chung với nhé?
_ Chỗ đó của Mark ! _ Jalet hét lên từ đằng xa.
Tony thản nhiên :
_ Theo điều tra thì Mark đã nghỉ vì ốm !
Jalet bĩu môi, ngồi phịch xuống. Cô chỉ tay về phía bàn Elizabeth :
_ Có người đang chờ các cậu kìa !
Henry xúc món súp, nhún nhẹ vai :
_ Mắc mớ gì đến tớ?
Phương gập sách lại, cầm thìa lên. Tony húng hắng giọng :
_ Tuần sau thi đấu rồi… Các cậu tập được nhiều không?
Jalet ậm ờ trong cổ họng, Phương hơi ngẩng lên :
_ Cũng chưa có gì…
_ Tớ phỏng vấn cậu vài câu được không? _ Tony hấp tấp _ Một vài câu thôi…
_ Đừng gọi tớ là ” Cô gái Đông Dương dễ thương ” nữa ! _ Phương ra điều kiện, Tony gật đầu mừng như bắt được vàng…
Henry ngẩng đầu lên, mỉm cười chúc mừng ban. Tony hỏi ngay :
_ Cậu chơi bóng lâu chưa?
_ Không lâu lắm !
_ ừm… Cậu … đã có bạn trai chưa?
Cả bàn cùng dừng lại, Henry nhìn Tony ý nghĩa. Jalet cũng hướng đôi mắt tò mò về Phương. Phương cười nhẹ :
_ Rồi… Cậu ấy đang ở Việt Nam!
Gần như một tiếng sét ngang tai Henry… Cậu im lặng, nhìn ra xa, cố trấn tĩnh mình… Đó cũng là sự thật hiển nhiên thôi… Phương quá cuốn hút cơ mà !
_ Cậu ấy chắc… đẹp trai lắm nhỉ? _ Jalet hỏi vẻ rụt rè…
Phương lại cười , trầm ngâm suy nghĩ :
_ Mọi người ai cũng nói thế… Đối với tớ, quan trọng nhất là cậu ấy luôn ở bên tớ, trong mọi hoàn cảnh…
Tony cùng Jalet gật đầu, cố mường tượng ra anh chàng của Phương. Riêng Henry thì lại cắm cúi xuống khay đồ ăn, lạnh lùng hẳn…
Khi chia tay với hai cô gái, Tony cùng Henry đi về phía lớp mình. Tony cười nhẹ :
_ Cậu định đầu hàng à?
_ Không ! _ Henry nói với vẻ ghen tỵ _ Nhưng tớ vẫn thấy bực tức… Tại tớ quen Tố Phương muộn hơn cậu ta… Nếu như cùng lúc thì chưa chắc mọi chuyện đã như vây giờ… Không đời nào tớ chịu buông tay đâu…
_ Cậu thật… dũng cảm !
Khẽ lắc đầu, Henry dừng lại ở chiếc cửa sổ của hành lang, nhìn ra ngoài trời… Cậu nói nhỏ như chỉ với chính mình :
_ Khi gặp Phương, tớ mới thấy mình khác hẳn đi… Sống để cho bản thân mình chứ không phải vì gia đình hay vì danh tiếng… Cô ấy là niềm ham sống của tớ, cậu biết không Tony? Tony gật đầu. Cậu nhìn ra bên ngoài… Trời hơi nắng, ấm áp và lung