
tâm tư của nhau, mới biết là đã quá… muộn… Điều đó đau lòng biết bao !
Sau một lúc im lặng, lòng DUy đã lắng lại. Cậu buông nhẹ Phương ra, nhưng không ngại ngùng khi nhìn vào mắt Phương. Hơi cười, Duy nói :
_ Để Duy tặng Phương cái này….
Kéo Phương ngồi xuống vệt cỏ ven sông, Duy rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Phương cầm mà lạ lùng. Lần trước khi tặng sinh nhật cô, Duy cũng tặng cô một chiếc hộp, và món quà thì…. giá trị không thể tưởng được.
_ Khi ông cầu hôn bà , ông có tặng bà cái này. Dòng họ mình cứ cách hai đời lại truyền tay cho người nối dõi , để anh ta tặng cho người con gái mà anh ta yêu thương nhất ….
Phương không dám từ chối mặc dù cô biết ý nghĩa của món quá này. Duy chân thành đến mức khiến cô có cảm giác nếu mình từ chối thì chính mình cũng cảm thấy đau …
Bóc lớp giấy bọc ra , Phương nhận ra một chiếc hộp khảm trai tuyệt đẹp. Tố Phương mở nắm hộp, ngạc nhiên khi trước mắt cô là một chiếc vòng tay bằng ngọc trai trắng ngà. hai hàng ngọc với những viên ngọc to thuôn hai đầu xếp sít vào nhau như dính một thứ keo đặc biệt.. Bên trên mặt vòng là ba hình trái tim nhỏ màu xanh ngọc bích. Bên trong hình trái tim là ảnh của Nhật Duy và Tố Phương chụp chung với nhau đã được thu nhỏ…. Tố Phương giơ chiếc vòng lên, dưới ánh nắng, nó càng rực rỡ hơn !
_ Để Duy đeo vào cho nào ! Đừng từ chối nghe chưa? Nó tuy không bằng tình cảm của mình dành cho bạn… nhưng hãy coi nó là vật làm tin đi. Khi đi xa nhìn nó hãy nhớ đến mình đang mong đợi bạn trở về ….
_ Nhật Duy… tốt hơn hết là đừng nói gì… Ai biết được sau này sẽ ra sao ?
_ MÌnh không quan tâm tới những gì sẽ thay đổi… Chỉ biết rõ một điều : Mình sẽ chờ Phương trở về…. Tình cảm này chỉ có thể tăng thêm mà không bao giờ mất đi !
Phương cười nhẹ, mắt Nhật Duy sâu thẳm đến lạ kỳ … Bây giờ cô cảm nhận mình như đang trải qua một đời người… Hai đứa chợt lớn lên, hứa hẹn với nhau vê chuyện tương lai… Liệu tình yêu có được thủy chung son sắt như của bố và cô Nguyên….?
Nén một tiếng thở dài, Phương nhìn ra phía dòng sông…. SÔng vẫn chảy hiền hòa , gió vẫn thổi vi vút trên mặt sóng… Lẽ tự nhiên suốt đời vẫn vậy…. giống như tình yêu chăng?
Nhật DUy nắm tay Phương , kéo tay cô đứng lên :
_ Sắp trưa rồi ! Tụi mình đi ăn trưa do vợ bác Nhân làm nhé? Chiều Duy đưa Phương đi mua sắm …
_ Mua sắm?
_ Ừm…. Duy muốn Phương có những bộ tuyệt đẹp khi sang bên đó … Quan trọng hơn nữa là DUy muốn mình là người đầu tiên được ngắm nhìn Phương trong những bộ đồ đó.
Phương không nói gì, theo Duy trở ra. Mùi hương hoa làm lòng cô dịu lại. Những màu hoa vừa mới gặp mà tưởng như đã quen từ lâu. Cô chợt nhớ năm lớp năm xưa kia, cứ hằng đêm cô ngủ đều mơ thấy một vườn hoa trải rộng, rất rộng. Cô nhảy múa tung tăng giữa những luống hoa…. và một người con trai nhìn cô cười dịu dàng …. Lúc cô quay lại nhìn thì giấc mơ đã vội chấm dứt…. Phương mỉm cười. Đây có phải số phận đã dự định? Không muốn trả lời, Tố Phương nhìn về phía trước…. Dáng Nhật Duy cao cao, gầy gầy nhưng vững trãi như một cây cổ thụ lớn… Tự nhiên cô lại tin tưởng đến lạ kỳ về một tương lai có cô và Duy…
Sau bữa ăn trưa thinh soạn, Nhật Duy và Tố Phương cùng đến một cửa hiệu bán quần áo lớn ở Hà Nội. Cô phục cụ tươi cười với cả hai, cô hỏi :
_ Các em muốn mua gì?
_ Dạ, chị cho xem những bộ váy và quần áo vừa mới thiết kế được không?
Ngó Nhật Duy một cái nhìn ngạc nhiên, cô phục vụ lắc nhẹ đầu :
_ Chúng tôi chưa tung ra thị trường…
_ Nhật Duy à?
Giọng nói vọng ra từ một cánh cửa vừa bật mở. Một người phụ nữ sang trọng mỉm cười nhìn Nhật Duy. Bà hồ hởi :
_ Tưởng cháu đến muộn hơn chứ? Ủa, bạn gái à?
Tố Phương đỏ mặt, lí nhí chào mà không hiểu mình chào gì. Nhật Duy hơi cười :
_ Tố Phương… bạn cháu đấy ạ. Như đã nói với dì… cháu đến để lấy một số bộ đồ cho cô ấy…
Bà dì nom có vẻ chiều cháu. Bà lại gần, ngắm nghía Phương một lúc, rồi gật đầu :
_ Ok… Có vẻ mấy mẫu của dì tìm được chủ xứng đáng rồi… Tố Phương theo dì nào…
Tố Phương lại đỏ mặt khi thấy bà xưng hô thân mật như cô đã là… cháu dâu của mình rồi vậy. Cô nhìn Duy như dò hỏi…
_ Phương vào trong đó đi. DUy ở ngoài này chờ !
Với ánh mắt khuyến khích của Duy, Phương đi theo bà vào một căn phòng rộng và trống. Cuối phòng đặt vài con ma_lơ_canh cùng với một chiếc gương lớn. Giữa phòng là một bàn việc rộng, bày la liệt những bản mẫu vẽ, thước đo, kim chỉ, vải vóc…
_ Cháu thấy nơi làm việc của dì thế nào?
_ Dạ… đẹp ạ !
Bà cười nhẹ, lại gần một ma_lơ_canh và tháo chiếc áo đang mặc trên người nó ra. Đưa cho Phương, bà nói như nhận xét :
_ Cháu chắc không phải sửa nhiều đâu nhỉ? Phóc người chuẩn quá đi… Có tập thể thao không?
_ Cháu có tập chút ít, nhưng cũng không để ý lắm !
Phương gượng gạo cười, cầm chiếc áo trên tay, Phương ngó quanh quất tìm chỗ thay đồ. Bà dì lấy tay che miệng cười, mắt ánh lên vẻ… ranh mãnh :
_ Thay luôn ở đây đi cho tiện… Dì cũng tò mò lắm đó…
Phương lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cuối cùng thì cũng phải ngượng ngùng thay trước đôi mắt tò mò của bà dì… trẻ con vì không tìm thấy chỗ thay đồ đâu. Nhưng khi nhìn , bà nghi