Polly po-cket
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 10.00/10/346 lượt.

đồ rẻ… Đi khắp nơi, nhưng nơi nào cũng có nhau, đến nỗi mỗi buổi sáng khi thức dậy Phương nghĩ ngay đến Duy , như một lẽ tự nhiên nhất… Đến lúc nào đó… không thể cũng Duy rong chơi… cô chắc chắn sẽ ân hận về quyết định này… Nhưng bây giờ….

Sáng chủ nhật, Tố Phương về nhà sớm. Cô dành với mẹ về chuyện sẽ là người thông báo về chuyến đi cho bố biết. Bố sẽ hiểu rằng Phương yêu mẹ đến nhường nào…. Dù mẹ có nhiều lầm lỗi tỏng quá khứ đi chăng nữa, vĩnh viễn mẹ vẫn là đẹp nhất, tuyệt vời nhất…

Cửa nhà không đóng, Phương nhận ra chiếc xe máy của cô Nguyên dựng trong góc phòng khách. Có nghĩa cô đã ở đây từ lâu… có thể là hôm qua, mà cũng có thể từ nhiều ngày trước. Và khi nghe thấy tiếng bố cười vọng ra từ phòng bếp, Phương nhận ra một sự thật rõ ràng… Rồi bố cũng có hạnh phúc riêng, những đứa con riêng với người mình yêu thương… đâu chỉ là có mỗi mình Tố Phương đâu?

Tố Phương đi hẳn vào bếp. Cô Nguyên trong chiếc tạp dề, vui vẻ nâng chiễ muỗi lên để bố nếm thử món ăn cô đang làm… Tố Phương chợt chạnh lòng… Có lẽ mẹ cũng mong một lần được như thế!

Cô gái đông dương – chương 6

_ Bố…

Cô Nguyên rụt tay lại ngay, mặt đỏ lên vì ngượng ngùng. Ông Minh cũng bối rối không kém… Cô Nguyên ngay lập tức bước ra xa, hấp tấp :

_ Phương… cháu về rồi à?…. Anh Minh… em đi đây…

Ông Minh muốn giữ Nguyên lại, nhưng lại thôi vì sợ Phương phản đối. Tố Phương cười nhẹ :

_ Cô ở lại đi ! Cô là người bố cháu chọn cơ mà?

Ông MInh hơi nhướng mắt cảnh giác. Một lần đụng độ thôi cũng đã đủ đau lòng… Ông không muốn những người ông yêu thương phải đau khổ… Nhìn con như van nài, Ông Minh nhẹ nhàng :

_ Sao về sớm vậy Tố Phương? Mẹ con lại đi công tác à?

Tố Phương lắc nhẹ đầu. Cô Nguyên tháo tạp dề ra, ngần ngại nửa muốn đi, nửa muốn ở lại… Phương lại mỉm cười :

_ Cô đừng đi đâu hết… Cháu nói thật lòng là mong cô và bố cháu hạnh phúc…

Sửng sốt nhìn con, ônh MInh không kịp phản ứng thì Phương đã tiếp tục với giọng đều đều :

_ Con sẽ không ở đây nữa… Con ở với mẹ!

_ Con nói gì? _ Ông MInh hét lên _ Mẹ dụ dỗ con phải không? Lại chống đối bố nữa sao?

_ Mẹ không bao giờ làm thế, tại bố không bao giờ chịu xóa ác cảm với mẹ thôi.. Bố tưởng chỉ có bố và cô Nguyên biết yêu thương và chờ đợi sao?

Cô Nguyên hơi cúi đầu… Cô không biết nói gì ngoài nỗi chua xót… Có thể cô vĩnh viễn không được đứa con gái của người cô yêu thông cảm… Dù gì cô cũng có lỗi phần nào…

_ Mẹ chỉ còn có con thôi mà ! _ Phương nói nhỏ, giọng nghẹn ngào _ Rồi bố cũng sẽ có những đứa con khác, có hạnh phúc khác… nỡ nào bố để mẹ cô đơn?

_ Phương…

Cả ông MInh và cô Nguyên cùng kêu lên… kinh ngạc lẫn đau khổ. Cô Nguyên hơi bước lên, dịu dàng nói :

_ Cô xin lỗi… nếu như… cháu không thích cô thì… cô sẽ không bao giờ tới nữa…

_ Nguyên?

_ Em không muốn mình mang tội cướp hạnh phúc của một đứa trẻ… nó cần anh mà !

Phương nhếch môi, lặng lẽ nói :

_ Mẹ bảo cô hiền… Đúng là cô hiền thật , nhưng cô phải biết đấu tranh chứ? Chính vì cô không đấu tranh, lặng lẽ bỏ đi mà cháu được sinh ra trong bi kịch đó… Lần này cô định lại bỏ đi sao? Mẹ cháu đã tình nguyện ra đi rồi cơ mà? Cô còn sợ gì nữa?

Ông Minh lại gần con, ôm vào lòng. Thế là nó đã hiểu rõ những bi kịch của cuộc tình tay ba năm nào… Nó chẳng có tội tình gì cả… Sao lại phải khổ sở bởi lỗi lầm của người lớn kia chứ?

_ Bố… bố phải hạnh phúc nghe bố !

_ Ừ… bố sẽ tạo ra hạnh phúc cho con…

_ Mẹ mong bố được hạnh phúc với cô Nguyên đấy !

Ngăn cho mình không khóc, Tố Phương cứng rắn nói thêm :

_ Thứ 7 tuần sau con và mẹ sẽ sang Mỹ…

_ Cái gì?

Buông con ra, Ông Minh sững sờ. Nghe như một tiếng sét vừa đánh xuống đầu mình, ông ngồi sụp xuống ghế…Cô NGuyên rớt nước mắt vì thương cảm…

_ KHông phải vì cô đâu, cô đừng buồn… Vì mẹ thôi. Cháu yêu mẹ cháu và không thể coi ai khác là mẹ được… Sang bên đó, có mẹ có con thì sẽ vui hơn…

_ Đi bao lâu?

_ Năm năm bố à… Con sẽ có điều kiện học hành hơn… Sau đó con sẽ về mà…

Lại gần bố mình, Phương ngồi xuống dưới chân ông, nức nở khóc gục trên dôi bàn tay để hừng hờ trên đầu gối của ông…

_ Con yêu bố… Con mong bố hạnh phúc… mãi mãi…

Ôm chặt con vào lòng, Ông Minh ứa nước mắt. Ông yêu nó, đứa con bé bỏng ngày nào… bi bô tập nói. Chờ đợi bao năm để lại được tự tay chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ… vậy mà nó lại ra đi… Con đường lựa chọn này liệu có gian truân vất vả?

_ Con phải trở về nghe không?

_ Vâng. Đến tận lúc này, Phương mới thật sự nhận ra rằng bố yêu mình ra sao. Đã lâu lắm không được yêu thương như thế này… Vĩnh viễn sẽ không quên khoảnh khắc kỳ diệu mà Phương tận hưởng được tình yêu của bố… Thời gian sẽ nhanh thôi mà bố… Khi con lớn khôn, có thể con sẽ dễ dàng chấp nhận thực tại hơn… Năm năm thôi mà…

Chia tay với bạn bè dễ hơn là Phương tưởng. Cô chọn cách nghỉ học ba ngày đi chơi tay với người thân, coi đó là đi du lịch rồi, mua quà về cho lớp… Mọi người ăn uống vui vẻ, trêu đùa nhau… Phương cũng cười, im lặng lắng nghe mọi người nói, kể cả những lời chê bai của Phương Doanh… Đến giờ cô cũng nhận ra được nét đáng yêu của Xuân Thi… Con bé trung thành với bạn đến lạ,