Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323503

Bình chọn: 7.5.00/10/350 lượt.

hàng hoàng tử… hòa hoa nhất mà Phương may mắn được quen.

Duy giữ hai tay Phương đặt vào eo mình, đùa đùa :

_ Ôm cho chắc vào nha… Duy không chắc mình sẽ điềm tĩnh mà thong thả đâu…

Phương vờ kêu lên :

_ Vậy thì Phương sợ lắm. Phương dị ứng với tốc độ mà Duy !

Cười như thể vừa nghe một chuyện hài hay ho lắm, Duy tăng ga, cho xe nhập vào với dòng người đang ùn ùn đi làm. Duy muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi. Phương đã không bỏ tay ra, cũng không hờ hững đặt ở eo cậu… Đó là một biểu hiện tình cảm mà cậu cảm nhận được… Chỉ còn hôm nay nữa thôi…

Xe ra tận Gia Lâm, ghé lên mạn trên của huyện, vào một con đường nhựa tĩnh lặng. Phương ngạc nhiên vì khung cảnh đã hoàn toàn đổi khác. Rất nhanh như người ta vừa hạ màn sân khấu vậy. Không gian khoáng đạt, đâu đó trong gió một làn hương thơm dìu dịu…

Mùi hương hoa lan lan trong gió, Phương vươn tay ra như muốn hứng trọn. Duy mỉm cười :

_ Mùi hoa hồng đó! Đằng trước có cả một vườn hồng đủ màu sắc… Phương đến vào mùa xuân thì hết ý!

Phương hơi ngạc nhiên khi Duy dừng lại trước một ngôi biệt thự. Cậu bấm chuông và quay lại nhìn Phương :

_ Đây là nhà của ông bà nội… Hiện tại thì không có ai ở nhưng Duy hay về đây lắm…

Nhún vai một cái vẻ như đã hết tò mò, Phương quan sát kỹ ngôi nhà từ xa. Đó là một biệt thự xây dựng theo kiến trúc thời Pháp, cổ kính nhưng không lạc hậu. Nét đẹp trầm mặc của nó phản ánh một sự giàu sang lâu đời của dòng họ Ngô. Phương nhận ra những nét tinh tế trên các ngọn tháp cao của những nóc nhà… Đến những cột thu lôi cũng mang nét cổ kính đáng yêu…

Vừa lúc đó một người đàn ông già đi ra. Ông kêu lên vui mừng :

_ Cậu… Hôm nay có phải thứ 7 đâu nhỉ?

Và khi nhìn thấy Phương đứng ngớ ngẩn đằng sau, ông à lên một tiếng rồi nhanh nhẹn mở cổng. Phương mỉm cười :

_ Bác Nhân đây là bạn cháu… Tố Phương !

_ Chào cô Phương…

_ Ơ…. cháu chào bác ạ !

Phương bối rối mất một chút vì sự kính cẩn của người đàn ông đó. Nhưng khi nhìn thấy một vườn hoa rộng , thơm ngát trong nắng sớm thì Phương như quên hết ngại ngùng, kêu lên :

_ Ôi… Duy…. Đẹp quá !

Duy dựng xe xong, lại gần Phương, nhẹ nhàng lắm lấy tay cô :

_ Mình ra vườn hoa nào…. Phương gật đầu và để Duy kéo đi giữa những luống hoa đủ màu sắc. Màu hồng phấn, hồng sậm, màu nhung, màu vàng, màu trắng, rồi những màu lai lại mắt…. hài hòa như một tấm thảm hoa mỹ tuyệt vời…. Duy ngắt một bông hoa đỏ thắm đưa cho Phương, trên môi điểm một nụ cười buồn :

_ Tặng Phương…. Mãi mãi không được quên Duy đâu đấy!

Xoay nhẹ bông hoa trong tay, Phương cất giọng xa xăm :

_ Rồi Duy cũng sẽ quên đi một người bạn chơi với mình có một năm thôi mà. Thời gian sẽ làm lu mờ tất cả….

_ Thời gian sẽ càng khắc sâu nỗi nhớ trong lòng Duy …. Duy sẽ ở đây chờ Phương về đấy, Phương phải nhớ nghe không?

Nắng chiếu xiên thành từng vệt dàu chạy suốt vườn hoa. Phương như nhìn thấy rõ những luồng hương thơm đang tỏa lên trời theo ánh nắng ngọt ngào buổi sớm…. Đâu đó vang lên tiếng chim nhẹ nhàng, buồn man mác. Bàn tay Phương vẫn bị tay Duy nắm chặt , ấm áp đến lạ lùng. Bàn tay Duy to, nhưng dài và mảnh… Đôi bàn tay ấy như chứa đựng cả một bầu trời ấm nồng…. Phương đã được đôi bàn tay ấy cứu giúp, dắt đi để không lạc lỗi trong suốt một năm trời… Liệu có thể nào tiếp tục sống vui vẻ mà không có đôi bàn tay này dắt đi?

Dắt Phương đến cuối vườn, nơi có một cánh cổng hình vòng do những cành tầm xuân uốn lượn mà thành…. Lá xanh chen lẫn những bông hoa màu hồng nhẹ , dịu dàng tỏa hương chứ không ngào ngạt như những bông hồng kiêu sa trong vườn. Duy quay lại, nhìn sâu vào mắt Phương, nói như thì thầm :

_ Chiếc cổng này do đích thân ông nội làm cho bà nội. Ông bảo nó là cánh cử thiên đường…. Sau khi đi qua một vườn hồng rực rỡ như thế, tâm hồn đã thanh thản hơn… chỉ cần bước sang cánh cổng này…. mọi buồn vui đau khổ như được gạt sạch hết…. Phương, sang đó nha?

_ Ừ.

Bước chân qua chiếc cổng thiên đường, Phương lặng người đi trong khung cảnh tuyệt vời của thiên nhiên… Dòng sông chảy uốn khúc như tấm lụa đào với những con sóng lăn tăn…. Nước sông trong veo và chảy êm đềm. Hai bên bờ cỏ mọc xanh rì, thơm ngai ngái … Bên kia là những dãy cây cổ thụ lớn , tiếng chim kêu lanh lảnh, yên bình…. Gió thổi mạnh hơn…. làm tung bay những sợi tóc mềm của Phương… Cô giang hai tay ra như muốn thả tự do tâm hồn mình bay lượn ….

Nhật Duy bất chợt ôm lấy Phương từ đằng sau , thì thầm trong run sợ :

_ Phương… đừng biến mất… đừng bỏ đi như gió được không?

Phương không phản ứng được gì. Quá bất ngờ đến nỗi cô cũng không cảm thấy sự ngượng ngùng khi lần đầu tiên được một người con trai ôm… Duy ôm siết lấy Phương, úp mặt trong tóc cô, giọng nói cũng xa xăm như gió :

_ Nếu Phương thả hồn theo gió thì Duy chỉ biết đứng nhìn… Nhưng Phương phải biết lòng DUy đau ra sao…. DUy sẽ chẳng còn được nghe Phương cười, Phương nói…. Nhìn Phương nghịch ngợm dưới những tán cây màu vàng rực, càng không thấy Phương tươi vui trong làn nước trắng xóa…. Làm sao Duy vượt qua tất cả những điều đó hả Phương?

Phương để mặc những giọt nước mắt rơi trên má. Cả hai khi đã rõ


Duck hunt