80s toys - Atari. I still have
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Tào Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324012

Bình chọn: 8.00/10/401 lượt.

vừa tiêu một trăm đồng để mua thanh long siêu thị vậy. Nhưng ban nãy cậu ấy tiêu những một vạn đồng cơ!

Tôi hỏi cậu ấy, rốt cuộc là cậu ấy đi ra ngoài làm gì vậy. Cậu ấy lại làm như tôi đã quên chuyện gì đó, nhắc nhở tôi: “Mẹ cậu muốn ăn thanh long mà.”

Sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này, cái gọi là, sự khoe khoang ngang ngược nhất chính là giọng điệu bình thản, hóa ra là như thế này đây.

Từ đó về sau, chiếc BMW màu đỏ của An Lương thi thoảng lại đậu trong bóng râm trước sân ký túc xá của tôi, làm dấy lên cơ man nào là bình luận và ngưỡng mộ. Nhưng cậu ấy lại không hề vì giàu có mà thay đổi. Cậu ấy vẫn xuất hiện một cách dịu dàng và hòa nhã, luôn khiêm tốn, kiệm lời mỗi khi bên tôi.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ảnh, nhìn thấy một tấm ảnh cưới, một nam một nữ, đứng giữa một cánh đồng hoa hướng dướng rộng lớn, bên cạnh là một chiếc xe đạp, bên dưới những đám mây trắng phía xa xa là một cối xay gió rất to. Ánh mặt trời trong suốt chiếu rọi lên người họ, khiến tất cả đều trở nên vô cùng trong sáng và thuần khiết. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ cô gái đó, buột miệng nói: “Cô gái đứng trong cánh đồng hoa hướng dương kia thật hạnh phúc biết bao!”.

Khuôn mặt An Lương tràn ngập vẻ trìu mến, nói, tớ sẽ đưa cậu đi.

Tôi lập tức hét ầm lên: Xin cậu, đừng có mang đống sắt BMW của cậu đến làm hỏng hết cả vẻ tinh khiết của cánh đồng hướng dương!

Thực ra, điều mong muốn trong lòng tôi đó là, được cùng đi với Alawn, đèo nhau bằng xe đạp, vừa đi vừa hóng gió, vừa gào thét vui vẻ.

An Lương cũng không chấp nhặt với tôi, vỗ vỗ vào đầu tôi, mỉm cười cho qua chuyện.

An Lương là một chàng trai rất rất tốt. Cậu ấy không bao giờ để ý đến cá tính tùy tiện, hay nhõng nhẽo, buồn vui thất thường của tôi. Có nhiều khi tôi thầm nghĩ, An Lương đã gần đạt đến độ hoàn mỹ như vậy, tại sao tôi vẫn không thể thích cậu ấy.

Còn cái tiên tiểu tử chẳng có điểm gì tốt đẹp kia, tại sao tôi lại vẫn thích cậu ấy như vậy. Tôi coi An Lương là người bạn thân mới của mình, muốn đối xử với cậu ấy như trước đây tôi đã

từng đối xử với Alawn nhưng luôn cảm thấy lực bất tòng tâm. Dù sao chúng tôi cũng còn là trẻ con, rốt cuộc An Lương là An Lương, Alawn vẫn là Alawn. Phía sau lưng tôi có khắc tên của Alawn, trên người Alawn cũng có tên của tôi. Còn An Lương lại không có.

An Lương là một chàng trai không bao giờ thể hiện tình cảm yêu, ghét, giận, hờn ra mặt cả, thế giới nội tâm của cậu ấy chín chắn tới độ khiến người khác phải trông cậy. Dường như từ

trước đến giờ cậu ấy không có giai đoạn vô tư và ngây thơ của trẻ con, cũng không có sự lỗ

mãng, bộp chộp và dùng dằng, do dự của tuổi trẻ. Biểu hiện trên khuôn mặt cậu ấy chỉ có hai loại: cười và không cười. Cậu ấy sắp xếp cuộc sống học tập một cách ngăn nắp có trật tự, là một chàng trai có tất cả mọi thứ, ưu tú đến nỗi khiến tôi luôn cảm thấy cực kỳ áp lực.

Ít nhất, tôi cũng không dám đùa với An Lương rằng: “Có cần tớ phải tìm một bác sỹ đến để khống chế căn bệnh ái tình cho cậu không?!”

An Lương còn là một chàng trai rất câu nệ hình thức, chỉ mặc một nhãn hiệu quần áo, chỉ cắt tóc ở một hiệu làm tóc và chỉ đồng ý cho duy nhất một người thợ cắt tóc. Cậu ấy còn dùng cả

bốn năm đại học để chứng minh sự câu nệ của mình trong tình yêu. Tinh thần ấy khiến tôi phải rút lui. Bởi vì, tôi không thể yêu cậu ấy.

Một hôm, lúc một mình đi ngang qua sân bóng rổ, tôi nhìn thấy một cậu sinh viên đang cẩn thận xếp những cây nến thành một hình trái tim cho bạn gái của mình. Tôi không nói gì cả, chỉ bước đi thật nhanh. Trong đầâu tôi lúc đó toàn là hình ảnh của năm thứ hai, trong ngày

sinh nhật tôi, tên tiểu tử kia đã nghỉ học về nhà, bỏ ra hai tiếng để xếp những cây nến thành tên của tôi. Khi những ngọn nến được thắp lên ánh sáng tỏa sáng lung linh, ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi cũng lungh linh sáng… Sau đó, thầy giáo đuổi đến và quát mắng, cậu ấy kéo tay tôi bỏ chạy, chúng tôi vừa chạy vừa hò hét, vừa gân cổ hát suốt dọc đường. Hồi ấy, trời cao đất rộng, mây trắng mênh mang.

Tôi vẫn còn chưa kịp nói với cậu ấy rằng, lúc đó tôi rất cảm động, vô cùng cảm động. Cũng đã có người từng xếp nến cho tôi đấy. Tôi đắc ý nghĩ thầm, sống mũi cay cay. Sau này của sau này, cái tên tiểu tử ấy, lại đã ở bên ai đó rồi.

Chỉ còn lại một mình tôi trong thành phố rộng lớn này, chốc chốc lại cảm thấy thương cảm trước sự ấm áp của người khác.

Còn có rất nhiều chuyện, tôi không dám suy nghĩ lung tung. Tôi sợ, khi nghĩ tới, tâm tư sẽ không thể nào ổn định được, sẽ là một đống suy nghĩ mông lung, mơ hồ. Thậm chí, tất cả những người và vật có liên quan tới cậu ấy, mỗi lần nghĩ lại, trái tim liền đau nhói như vừa bị một con thú hoang cắn một mành lớn.

Một hôm, tôi nhận được một bức thư, là thư của cô bạn Lý Như – người ngồi cùng bàn thời trung học. Trong thư kể vắn tắt về tình hình hiện nay của cô ấy, đã ký hợp đồng với công ty phát hành đĩa hát, đã có hai ca khúc đơn, cũng có thể coi là đã bước những bước chân đầu tiên trên con đường sự nghiệp mà cô ấy hằng mơ ước. Phần còn lại của bức thư đều dùng để hồi tưởng lại nhữn