Pair of Vintage Old School Fru
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Tào Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324062

Bình chọn: 9.00/10/406 lượt.

bóng, giữ hộ quần áo trở thành cách duy nhất để tôi có thể báo đáp chân tình đó. Những cô gái khác, khi xem bạn trai của mình thi đấu trên sân đều khua chân múa tay, hò hét cổ vũ tinh thần cho họ cố gắng, duy chỉ có mình tôi luôn im lặng.

Tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong một góc khuất nhất.

Cho dù tôi ngồi ở đâu, An Lương vẫn có thể chỉ cần quay đầu lại là phát hiện ra, sau đó vẫy vẫy tay về phía tôi.

Tôi vốn dĩ không thích giao lưu với ai khác, giờ đây càng trở nên ít nói hơn nhiều.

Duyệt Duyệt lo lắng cho tôi, để khuấy động không khí, cô ấy vừa đùa vừa nói: “An Lương là chàng trai không tồi, có thể cậu ấy thật sự thích cậu, cậu thử nhận lời hẹn hò với cậu ấy xem sao.”

Đối với trò đùa này, tôi thường chỉ mỉm cười cho qua chuyện.

Không có tin tức gì của Alawn, nhưng có tên của cậu ấy, phía sau lưng tôi, bên trên cạp quần.

Cách ba bốn ngày, Leo lại hẹn gặp tôi. Anh ấy đã có một thời gian học vẽ tranh, đôi khi chúng

tôi cùng đi đến một thị trấn cổ kính để vẽ phác họa, ngắm nhìn đám mây trắng với những hình dạng kì lạ lướt qua những con phố cổ in đầy dấu ấn lịch sử; có lúc lại đến quán cà phê

ngồi chơi, tâm tình mọi chuyện. Anh ấy nói rằng bạn gái anh ấy rất ngang ngược, nhưng lại rất có ích cho sự nghiệp của anh ấy, không thể đắc tội được; anh ấy nói áp lực của cuộc sống quá lớn, mọi người xung quanh đều nhìn nhận anh là một người xuất sắc, thực ra, anh ấy cũng chỉ là một người bình thường. Nói đến đây, anh ấy thường cười lớn hỏi tôi: “Tiểu Lạc

Lạc có cảm thấy anh là siêu nhân không?”.

Vậy là tôi liền trả lời một cách nghiêm túc: “Em cảm thấy anh là một kỵ sĩ.” Anh ấy sững người lại một chút, sau đó ân cần xoa lên tóc tôi.

Có khi Leo cũng đưa tôi tham gia những buổi tối gặp gỡ bạn bè, đi nói chuyện với những bậc học giả uyên bác, đến những buổi tiệc rượu cao cấp; đi dùng bữa tối ở những nơi mang đậm

phong cách Trung Quốc cổ xưa, thưởng thức phong cách Tần Hán, thưởng thức hoa nở hoa tàn. Đi hát Karaoke, đi leo núi, đi chơi tennis. Có người bạn còn lầm tưởng tôi là bạn gái anh ấy. Ban đầu Leo còn nghiêm mặt ngăn cản những lời đàm tiếu đó: “Đừng nói lung tung, cô ấy còn nhỏ, cô ấy chỉ là em gái tôi thôi.” Sau đó thì anh ấy cũng chẳng buồn biện minh nữa, nghe những lời phán đoán anh ấy chỉ thường nhún nhún vai, sau đó nhìn tôi cười một cách chẳng biết phải làm thế nào, nói: “Có phải là do chúng tôi quá đẹp đôi không?”

Vẫn chẳng có tin tức nào của Alawn. Tên của cậu ấy vẫn ở sau lưng tôi, khắc trên máu thịt tôi, khắc một cách sâu đậm mà quả cảm.

Từ sau khi tuyệt giao Alawn, đêm nào tôi cũng nằm mơ. Có những lúc mơ thấy Alawn đến dỗ dành tôi, cầu xin làm lành với tôi, nhưng đợi tôi vừa đồng ý làm lành rồi, cậu ấy lại đi mất, bỏ

lại một bóng dáng tuyệt tình. Xem ra, hình ảnh bỏ đi hôm đó của Alawn quả thực đã trở thành một cú sốc tinh thần đối với tôi. Buổi sáng, tôi thường tỉnh giấc trong nước mắt. Có khi tôi mơ thấy tôi và Alawn không hề cãi cọ, chúng tôi vẫn hòa hợp như trước đây. Khi tỉnh dậy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ đó, cảm thấy sao chân thực đến vậy.

Nhưng càng là những giấc mơ đẹp chân thực, sau khi tỉnh dậy càng cảm thấy bản thân bị hiện thực tàn khốc công kích đến nỗi mình đầy thương tích. Nỗi đau như cắt ruột này còn mãnh liệt hơn nỗi đau trước đây khi tôi bị An Lương bỏ rơi nhiều. Nó gần như là nỗi đau lớn

nhất trong cuộc đời.

Alawn rốt cuộc đã thật sự rời xa rồi.

Duyệt Duyệt không chịu được nói: “Nếu nhớ cậu ấy như vậy thì gọi điện cho cậu ấy đi! Sao lại phải dày vò bản thân mình! Sĩ diện quả thực quan trọng đến thế sao?”.

Tôi nói: “Không phải vấn đề sĩ diện. Mà là đã chẳng còn ích gì nữa rồi. Tớ hiểu con người Alawn. Nếu cậu ấy muốn làm lành, nhất định sẽ gọi điện trước. Da mặt cậu ấy đặc biệt dày.

Hơn nữa, cứ cho là cậu ấy tìm tớ làm lành, tớ cũng không đồng ý. Làm bạn với cậu ấy thật mất tự do. Tớ giờ đây tự do tự tại biết bao nhiêu, muốn đi đâu thi đi, muốn hẹn hò với ai thì

hẹn hò với người ấy, không bị gò bó, không bị trói buộc, không dây dưa phiền hà.” Càng nói càng cảm thấy thê lương, ngẩng đầu lên, nước mắt đã ngân ngấn đầy khóe mắt.

Thực ra, tôi quá hiểu Alawn. Cậu ấy vốn có định kiến về tình cảm. Trước đây, ngay cả việc thấy bạn gái nào thân thiết với tôi, cậu ấy cũng cảm thấy khó chịu. Cậu ấy không thể tha thứ ột đứa con gái không có lòng tự trọng như vậy được.

Duyệt Duyệt nói, thật không thể chịu nổi các cậu nữa.

Sắp đến ngày lễ Noel rồi, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí lễ hội ngọt ngào. An Lương

và Leo cũng hẹn tôi đi chơi vào đêm Bình An. Tôi đau đầu không biết phải nhận lời ai nữa. Duyệt Duyệt lại bắt đầu bình luận về Leo, Duyệt Duyệt nói Leo không thể tin tưởng được,

rõ ràng có bạn gái lại còn dụ dỗ nữ sinh trong trắng nữa chứ. Tôi cũng không muốn giải thích. Tôi thực sự đã thay đổi đến nỗi càng ngày càng lười biếng, ngay cả một chút sức lực để nói cũng muốn lưu giữ lại.

Duyệt Duyệt vẫn đánh giá cao An Lương, cô ấy nói An Lương là người tốt, đẹp trai lại lạnh lùng, đá bóng cũng rất cừ, lại cũng rất phong độ, thành thực, không bao giờ