
g!
Trong taxi, điện thoại di động vừa bật lên liền nhận được hơn năm mươi tin nhắn, hơn ba mươi lời nhắn. Trong đó có hai tin nhắn của Duyệt Duyệt, số còn lại đều là của Alawn!
Còn chưa kịp định thần, màn hình lại hiện lên cuộc gọi từ số của Alawn. Tôi đã làm một việc xấu xa, nên đã nghe điện thoại trong một tâm trạng thấp thỏm.
“Phù thủy Gà Mên, cậu chết dí ở đâu thế hả?” Giọng nói của Alawn sắp làm tôi thủng cả màng nhĩ.
Tôi nhớ lại lời dặn dò của mình với Duyệt Duyệt, vậy là nên giả bộ yếu ớt nói, tớ đang ở trong bệnh viện.
“Bệnh viện cái đầu cậu! Duyệt Duyệt đã nói cho tớ biết hết rồi, cậu không bị bệnh! Cậu đang ở đâu nói mau lên!” Alawn lại còn mắng tôi! Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nổi giận với tôi như vậy khiến tôi càng thêm lo lắng. Trong lòng thầm nguyền rủa kẻ phản bội Duyệt Duyệt một trận.
Sau đó, tôi đành phải nói tôi đang ở trường.
“Trường cái đầu cậu! Ta đây đang ở trường của các cậu đây! Cậu còn muốn tiếp tục nói dối à? Có muốn tớ nói ẹ cậu biết không?” Đầu dây bên kia, Alawn đã trở nên vô cùng tức
giận rồi. Người ta nói, thường xuyên đi lại bên sông, làm gì có chuyện giầy không ướt, sao tôi lần đầu tiên ra bờ sông, đã làm ướt hết cả giầy rồi thế này.
Tôi vô cùng lo lắng, lời nói dối bị vạch trần ngay trước mặt khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Chó cùng cắn dậu, tôi hét lên trong điện thoại với Alawn: “Cậu dựa vào cái gì mà quát tháo thế hả?!”.
“Cậu đi qua đêm không về trường mà còn biện minh nữa hả! Một đứa con gái, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ!” Alawn hét lên.
Tôi đã bị kích động làm cho hoàn toàn nổi giận, bởi vì lời nói của cậu ấy như một mũi kim vừa châm vào đã rớm máu, không chút nương tình, khiến tôi không có cách gì chống lại được. Tôi
nghĩ thầm, Alawn cũng chẳng phải là gì của tôi cả, dựa vào đâu mà đòi quản tôi, tôi có biết xấu hổ hay không cũng đâu đến lượt cậu ấy dạy bảo! Vậy là tôi ngắt cuộc gọi của cậu ấy.
Alawn tiếp tục gọi, tôi nhẫn tâm tắt máy luôn. Lúc bấy giờ mới phát hiện ra, tay của tôi đang run rẩy.
Chương 11
Chương 11 – Viên kim cương
Vừa rụt đầu rụt cổ về đến trường, tôi đã bị Alawn tóm gọn. Cậu ấy túm lấy áo tôi, xoay cứng
vai tôi lại rồi hét lên: “Cậu đã đi đâu vậy hả? Tớ hỏi cậu, cậu đã đi đâu! Lại còn đi suốt đêm không về trường! Còn sai Duyệt Duyệt bày trò nói dối để lừa tớ! Cậu làm tớ thất vọng quá!”
Duyệt Duyệt yếu ớt theo sau Alawn thảm thương nói: “Lạc Lạc, cậu nói thật đi, không nói thì phòng kí túc xá của bọn mình sắp bị cậu ấy phá tung hết cả lên rồi…”
An Lương cũng bị kinh động rồi, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm hỏi tôi đêm qua cũng đã đi đâu. Nhiều người như vậy nhiều đôi mắt như vậy, tôi phải nói thế nào với họ đây, rằng tôi đã đến
quán bar, đã uống rượu say đã cùng đàn ông đi thuê phòng ngủ… Tôi xấu hổ đến mức sắp sửa ngất đi được, mà câu nói tôi làm cậu ấy thất vọng của Alawn lại càng khiến tôi sợ hãi vô kể.
“Nói đi! Cậu câm rồi à?” Alawn túm lấy tay tôi, kéo mạnh một cái, tôi vốn đã hoa mắt chóng mặt đứng đang không vững liền ngã nhào xuống đất.
Duyệt Duyệt cao giọng hét lên, An Lương chạy lại đỡ tôi dậy.
Những người xung quanh vây lại vì tò mò càng ngày càng nhiều, mọi người nhìn thấy chúng tôi với ánh mắt hiếu kì.
“Đồ Đểu, Alawn!” Tôi vừa xấu hổ vừa tủi nhục vừa tức giận, bật ngay dậy, càng dấn sâu vào lầm lỗi chỉ thẳng vào Alawn mắng nhiếc “Cậu sao vậy hả? Cậu muốn đánh tớ ư? Cậu là bố tôi? Là hiệu trưởng của tôi? Cậu quan tâm tôi đi đâu ư, tôi đi sa đọa hay đi lang thang, tôi qua đêm hay không về trường hay đi bán mình mua vui thì liên quan gì đến cậu!”.
“Tớ… Phù thủy Gà Mên, cậu ngã có đau không?” Alawn thấy tôi bị ngã, khuôn mặt lộ rõ vẻ ân hận, chỉ muốn hỏi thăm tôi, không hề truy cứu chuyện gì khác.
Tôi bắt đầu được thể lấn tới, đem tất cả nỗi bực dọc đổ hết lên đầu cậu ấy, giống như một bà cô mắng chửi nơi đầu đường xó chợ, nhảy lên chồm chồm chỉ vào Alawn: “Không cần cậu
quan tâm! Tốt nhất là cậu đẩy tôi ngã chết đi! Từ nhỏ đến lớn, cậu đều quản lý tôi như vậy, tôi làm chuyện gì, cậu đều hỏi, đều quản lý cả! Cậu dựa vào cái gì? Rốt cuộc cậu ình là ai? Là cái gì của tôi? Dựa vào đâu để quản lý tôi? Cậu nói! Cậu nói! Ai cho cậu cái quyền đó? Tôi thật sự rất ghét cậu! Căm ghét cậu!”
“Tớ…” Alawn bị những lời nói và điệu bộ của tôi lúc đó làm chấn động đến nỗi không nói được câu nào.
“Chẳng phải là cậu muốn biết tôi đi đâu ư? Nói cho cậu biết, đêm qua tôi đã ngủ với đàn ông trong khách sạn đấy!” Bởi quá phẫn nộ nên tôi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lời nói vừa buột miệng ra liền cảm thấy ân hận.
Hai mắt Alawn đỏ ngầàu, cứ chằm chằm nhìn tôi, mãi lâu sau mới nghiến răng nói: “Lạc Lạc Tô… cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu nhắc lại một lần nữa”
Con người tôi vốn rất ngang ngạnh, cậu ấy uy hiếp tôi, tôi lại càng muốn nói thêm lần nữa, lần này giọng nói còn to hơn và rõ ràng hơn: “Hôm qua đã ngủ với đàn ông trong khách sạn! Vì vậy mới không về…”
“Cậu có biết nhục không hả!” Còn chưa nói hết tay của Alawn đã giơ lên cao, tát mạnh về
phía tôi. “Bốp!” một tiếng, tôi nhắm mắt lại theo bản năng