
ía vườn hoa phía xa xa: “Hình như cậu ấy ném về phía đó”.
“Bọn tớ đi tìm nó giúp cậu”. Duyệt Duyệt kéo tay tôi nói.
Tôi nói không cần, tớ muốn tìm một mình, các cậu đừng động tay vào.
“Cảm ơn các cậu, các cậu về đi. Để một mình tớ tìm”. Tôi nói với họ, sau đó, một mình tôi giống như một chiến sĩ dũng cảm đi về phía vườn hoa.
Chưa đến bảy giờ tối, ông trời đã keo kiệt thu lại hết chút ánh sáng cuối cùng còn lại. Tôi vẫn đang quỳ ở đấy, lần mò trong vườn hoa nhờ chút ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Có người
qua đường tốt bụng, hỏi tôi tìm cần tìm cái gì, có cần giúp đỡ không, tôi vội vàng lắc đầu. Tôi sợ viên kim cương sẽ khiến người ta nảy sinh lòng tham, tôi sợ sẽ không tìm lại được viên kim cương đó nữa, tôi sợ mất nó, sợ không còn được nhìn thấy nó nữa… Đột nhiên, tôi thấy lo sợ, đêm càng khuya càng tĩnh mịch, cơ hội tìm thấy viên kim cương càng mờ mịt. Nỗi lo sợ càng ngày càng mãnh liệt. Tôi rốt cuộc là đang sợ mất viên kim cương, hay sợ mất đi chủ nhân của viên kim cương đây! Tôi bò lổm ngổm dưới đất như kẻ điên, di chuyển từng chút từng chút một, chỉ lo sẽ bò sót một chỗ nào đó nhưng lại có viên kim cương ở đó. Gai nhọn của cỏ hoa cào rách da thịt tôi, mùi hôi thối của chất thải động vật xộc thẳng vào mũi… Tôi bật khóc khe khẽ. Trời ạ, tôi phải làm sao để tìm được nó, tôi thậm chí còn không dám khẳng
định rằng liệu nó có đúng là bị rơi trong vườn hoa này hay không! Nhưng, chỉ cần một chút hy vọng, tôi sẽ không từ bỏ. Tôi bướng bỉnh tìm kiếm, bất chấp tất cả, vừa khóc vừa tìm. Nước
mắt nước mũi chảy xuống ròng ròng, ánh nhìn cũng trở nên lờ mờ không rõ nữa, bên tai vang lên tiếng bình luận của những người xung quanh. Tôi nghĩ, đây là ngày khốn khổ hết chỗ nói nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng nhưng thân thuộc vang lên phía trên đầu tôi: “Không cần tìm nữa, tôi không cần đâu”.
Tôi không ngẩng đầu lên, không cần nhìn cũng biết đó là Alawn. Tôi hiểu cậu ấy đến nỗi chỉ cần nghe hơi thở nặng hay nhẹ cũng đủ phân biệt được biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy lúc
đó là vui hay buồn.
“Tớ tìm đồ của tớ, liên quan gì đến cậu!”. Tôi nức nở nói.
“Vậy cậu tiếp tục đi.” Alawn nói bằng một giọng lạnh lùng từ tước tới giờ chưa từng có, khiến tôi vừa cảm thấy lạ lẫm, vừa cảm thấy sợ hãi.
Bỗng nhiên tôi sờ phải một đống phân của một động vật, nhày nhày nhụa nhụa dính hết cả vào tay, vừa hôi thối vừa buồn nôn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức không kìm nén được òa lên khóc nức nở.
“Không cần lần nào cũng dùng nước mắt để che đậy hành vi tội lỗi của mình, người trưởng thành cần phải chịu trách nhiệm về việc của mình làm! Không muốn tìm thì mau đi về đi”. Alawn vẫn tiếp tục đứng xa buông những lời lạnh lùng.
“Không cần cậu quản!” Tôi nổi giận túm lấy đống phân ban nãy ném về phía cậu ấy.
Alawn không tránh kịp bị ném trúng người, phẫn nộ nói: “Cậu là đồ không biết lý lẽ!”.
“Cậu cút đi! Tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
“Được! Tôi cút!” Sau đó, cậu ấy thực sự biến đi mất rồi.
Nhìn bóng dáng mất hút trong bóng đêm không một chút vương vấn của cậu ấy ngay sau đó, lần đầu tiên tôi biết thế nào là lòng dạ sắt đá của đàn ông. Lúc tốt đẹp thì mềm mại ân cần như nước, một khi đã quyết tâm ra đi, người ta sẽ đi một cách vô cùng đường hoàng mà dứt khoát.
Tôi tiếp tục bò cả lên bãi cỏ để lần tìm, khóc lóc một cách vô cùng thương tâm, thậm chí còn suýt nữa thì ngất đi vì ngạt thở. Có hạt bụi bay vào mắt đang đỏ ngàu, sưng húp, tôi liền đưa tay lên dụi mắt, khiến bộ dạng trở nên vô cùng lem luốc.
Cuối cùng, khi sắp đến mười giờ tối, dưới ánh đèn đường, một đốm sáng nhỏ bé lọt vào tầm nhìn của tôi, tôi lao tới như bắt được báu vật, rón rén thở khẽ, vạch tìm trong đám cỏ, chiếc khuyên tai gắn kim cương quen thuộc đó đang nằm ngay trước mắt, phát ra những tia sáng yếu ớt.
Tôi lập tức moi nó lên, cẩn thận phủi sạch bụi đất bám lên đó, lại cọ cọ vào vạt áo cho thật
sạch, nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Nhớ lại sự tuyệt tình của chủ nhân viên kim cương, nước mắt tôi lại lã chã rơi xuống.
Lúc đứng dậy, bởi vì đã quỳ quá lâu, hai chân tôi bị tê cứng, suýt nữa thì ngã nhào xuống. Cũng chính chỗ này đây, tôi nhìn thấy một bóng đen quen thuộc nép bên cạnh cành cây, nhanh chóng biến đi mất.
Tôi nhìn nhưng không để tâm, quay trở về ký túc. Cũng chẳng buồn để ý Duyệt Duyệt đang bịt mũi hét lên: “Trời ạ! Cậu bị rơi xuống hố phân hay sao thế?”.
Tôi đem chiếc khuyên tai có gắn viên kim cương cùng tình cảm của chủ nhân của nó cẩn thận cất giấu tận nơi sâu nhất trong chiếc hộp đựng đồ trang sức của mình.
Tôi nghĩ, kim cương, bản thân nó đã đại diện cho sự vĩnh hằng rồi.
Chương 12
Chương 12 – Nụ hôn của kỵ sĩ
Cứ mỗi trận đá bóng, An Lương đều mời tôi đi xem. Cậu ấy mời tôi, tôi liền đi. Thực ra trong trường học, An Lương được rất nhiều bạn gái chú ý, nhưng cậu ấy lại luôn giữ khuôn mặt
lạnh lùng, không thân mật với bất kì bạn gái nào cả, chỉ nói chuyện với một mình tôi. Tôi vừa cảm động vừa hổ thẹn day dứt, sợ sẽ làm cậu ấy lỡ dở. Lần nào cậu ấy cũng mỉm cười nói
rằng không sao cả. Vậy là, xem cậu ấy đá