
ang đồ ăn đến cho mình. – Thiên Di nói với Minh Long bằng giọng cảm kích.
Minh Long mỉm cười và khẽ xoa đầu Thiên Di:
– Được rồi, cậu mau ăn đi.
Mạnh Hoàng ngồi bên cạnh nhìn Thiên Di và Minh Long mà một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Mạnh Hoàng đập tay xuống bàn rồi đứng phắt dậy:
– Ăn thế này thì làm sao no được. Để tôi đi mua thêm đồ ăn.
Nói là làm, Mạnh Hoàng lạnh lùng bước ra phía cửa lớp nhưng bàn tay Minh Long bỗng nắm chặt lấy khuỷu tay Mạnh Hoàng:
– Thiên Di chỉ cần có đồ ăn của tôi là đủ rồi, cậu hiểu chứ?
– Buông tay ra.- Giọng nói của Mạnh Hoàng bắt đầu đanh lại.
– Tôi có thể buông tay cậu, nhưng cậu cũng hãy buông tay Thiên Di, đừng lại gần cô ấy nữa. Tôi nhắc lại, Thiên Di là bạn gái của tôi.
Mạnh Hoàng nắm chặt tay, ánh mắt lúc này không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự tức giận không thể che giấu.
– Muốn tôi làm như vậy hả? Không bao giờ!
Minh Long dường như cũng không thể kiềm chế được nữa liền vung nắm đấm về phía Mạnh Hoàng. Bị đánh bất ngờ, Mạnh Hoàng lảo đảo lùi về phía sau vài bước, một bên má dần tím bầm. Nhưng gần như ngay lập tức, Mạnh Hoàng cũng lao vào trả đòn. Thấy hai người con trai vì mình mà ẩu đả, Thiên Di sợ hãi chạy lại, vừa chạy vừa hét lớn:
– Hai người dừng lại đi, đừng đánh nhau nữa!
Lớp học cũng theo đó mà náo động và ồn ào. Mấy người con trai trong lớp lền nhảy vào can ngăn nhưng ai có thể ngăn được sự tức giận của hai chàng trai- nhất là khi nguyên nhân lại là một cô gái chứ! “Không được rồi, nếu cứ đánh nhau thế này mà thầy giáo vào sẽ lớn chuyện. Nhất là Mạnh Hoàng lại bị bệnh tim, nếu bị kích động sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe” – Thiên Di nghĩ bụng. Rồi thoáng chút chần chừ, nó đánh liều nhảy vào giữa hai người và đứng chắn trước mặt Mạnh Hoàng. Cả Minh Long và Mạnh Hoàng đều sửng sốt, cú đấm hướng về phía Mạnh Hoàng của Minh Long khựng lại, chỉ một chút nhỏ nữa là chạm đến khuôn mặt Thiên Di.
– Cô điên hả? Tự nhiên lao vào đây, lỡ bị thương thì sao?- Mạnh Hoàng giận dữ nói lớn.
– Vì tôi lo cho anh mà. Bệnh của anh…
Minh Long như chết trân tại chỗ. Thiên Di chấp nhận nguy hiểm như vậy là vì Mạnh Hoàng? Vì Mạnh Hoàng? Trái tim Minh Long đau xót như có ngàn nhát dao đâm vào. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Thiên Di đã yêu Mạnh Hoàng? Minh Long bước lên gần Thiên Di rồi mỉm cười- nụ cười khiến lòng Thiên Di tê buốt:
– Cậu là vì lo cho Mạnh Hoàng nên mới làm chuyện ngốc nghếch này sao?- Minh Long cười mà bao nhiêu nỗi buồn đều thể hiện hết qua nụ cười ấy. Có thể cảm nhận thấy cổ họng Minh Long đang nghẹn đắng như muốn nuốt hết sự đau khổ xuống tận đáy lòng mà không thể làm được,
– Minh Long, không phải thế. Mình…
Thiên Di bước lại gần và chạm vào tay Minh Long nhưng Minh Long chua xót lắc đầu:
– Không phải ư? Cậu đã yêu Mạnh Hoàng rồi đúng không?
Câu hỏi của Minh Long Không chỉ làm Thiên Di thảng thốt mà còn khiến trái tim Mạnh Hoàng bắt đầu loạn nhịp. Bởi vì…đây cũng chính là câu trả lời mà Mạnh Hoàng luôn muốn nghe.
– Cậu…cậu hỏi vậy là sao?- Thiên Di lùi lại vài bước.
– Cậu không muốn trả lời cũng không sao. Nhưng bây giờ giữa mình và Mạnh Hoàng, cậu nhất định phải chọn một người! Cậu chọn ai? Thiên Di, cậu mau nói đi!
Thiên Di sững người. Chọn Minh Long hoặc Mạnh Hoàng? Chưa bao giờ nó nghĩ đến tình huống này, lại càng chưa một lần thực sự đặt tình cảm của hai người lên bàn cân để suy nghĩ. Đầu óc Thiên Di bỗng nhiên xuất hiện hàng nghìn tiếng nói mà nó không biết nên nghe theo tiếng nói nào. Cuối cùng, đôi chân Thiên Di dường như không thể trụ vững trên cái áp lực tình yêu này nữa, nó vùng chạy ra khỏi lớp. Minh Long toan chạy theo nhưng Mạnh Hoàng đã kịp giữ tay Minh Long lại: “ Đừng đuổi theo.Hãy để cho Thiên Di có thời gian suy nghĩ.”
CHƯƠNG 14
Thiên Di dựa người bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía khu vườn quanh năm xanh tốt với những loài hoa mà nó yêu thích. Những hình ảnh về Minh Long và Mạnh Hoàng như một cuốn phim quay chậm cứ lần lượt ùa về trong tâm trí của Thiên Di. Từ khi nào mà cả hai người con trai ấy đều xuất hiện trong cuộc sống của Thiên Di và trao cho nó những tình cảm chân thành. Một mặt trời ấm nóng luôn mang đến cho nó nụ cười và sự vui vẻ, một mặt trăng lạnh lùng nhưng ẩn chứa bên trong là cả trái tim biết yêu thương và là người luôn âm thầm bảo vệ nó. Thiên Di nhớ những lần đi chơi cùng Minh Long, nhớ lần Minh Long đã cứu Thiên Di trên sân thượng. Rồi đầu óc nó lại miên man nghĩ về Mạnh Hoàng, nghĩ về những cử chỉ quan tâm vụng về nhưng lại đầy yêu thương. Trái tim Thiên Di như bị bao vây và giằng xé, dù nó chọn ai đi chăng nữa thì cũng có ít nhất một người phải đau khổ. Rồi Thiên Di nằm phịch xuống giường, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì giờ nó biết mình phải chọn ai.
***
– Cô Sang, Thiên Di đâu rồi?- Mạnh Hoàng cất tiếng hỏi khi tìm mãi mà không thấy Thiên Di ở nhà.
– Cậu chủ, cô Thiên Di ra ngoài rồi.
– Ra ngoài? Thiên Di đi đâu?
– Tôi cũng không rõ lắm. Cả ngày hôm nay cô Thiên Di nhốt mình trong phòng, nói rằng có chuyện cần phải suy nghĩ. Lúc nãy thì đã ra ngoài rồi, hình như trước đ