
n ạ!
-Cậu lo học bài đi, tôi đếch rảnh để đôi co. Hâm!
-Ok ok, có cậu mới hâm! Mà…..tập đoàn Nguyễn Đan có mời gia đình tôi đến dự tiệc kỉ niệm gì đó của họ, cậu có muốn đi với tôi không?
-Không, tôi không muốn đi, cảm ơn cậu Thiên Phong.
Nguyên cười nhẹ. Thiên Phong cũng ngồi ngay ngắn lại và lấy sách ra đọc.
Thật sự, Nguyên không muốn đi đến đó, dù biết chắc là sẽ có Hạ Quyên. Nếu cậu đến bữa tiệc, chắc chắn sẽ gây khó xử cho cô. Vì cậu mà mấy ngày nay mọi người dè bỉu cô là một đứa con gái hư hỏng rồi. Rồi cũng sẽ có một ngày, Nguyên công khai tuyên chiến với Hải Thanh, mặc cho dư luận có như thế nào đi chăng nữa.
-Xin lỗi, cho tôi hỏi có Thanh Nguyên ở đây không?
Một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc đen óng mượt bỗng dưng xuất hiện trước cửa lớp làm những anh chàng bên trong nhốn nháo lên. Là Liễu Phi. Cô đến tìm Nguyên có việc gì?
Do đang gục đầu xuống bàn để chuyên tâm thưởng thức các bài nhạc với âm lượng lớn nên Nguyên không biết có chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi bị Thiên Phong lay vai thì cậu mới biết có sự hiện diện của Liễu Phi. Lúc đầu không nhận ra…..nhưng sau hơn 10 giây lục soát bộ nhớ trong não thì cậu cũng nhớ ra cô.
Nguyên tháo headphone ra, hai tay đút túi quần rồi ung dung bước từng bước chậm về phía Liễu Phi.
-Cô tìm tôi có chuyện gì?
-Đây là việc Hải Thanh nhờ tôi!
Liễu Phi đưa ra một tấm thiệp màu trắng có ghi tên của Nguyên. Cậu lơ đễnh ngó xuống rồi hỏi:
-Cậu ta muốn tôi đến?
-Ừ, cậu ấy muốn cậu đến. Về phần tôi thì không……vì lí do ý đồ chia rẽ Hải Thanh và Hạ Quyên đang hiện diện trong lòng cậu.
-Hơ, cô hiểu rõ tôi lắm nhỉ? Nếu Hải Thanh đã có lòng hiếu khách, thì tôi xin nhận.
Nguyên nhếch môi cười nửa miệng, tay nhẹ nhàng cầm lấy tấm thiệp. Liễu Phi mỉm cười dịu dàng đáp trả:
-Vậy xin chào!
Cô quay lưng đi thẳng, nhưng chỉ được hai, ba bước thì giọng nói đều đều của Nguyên vang lên ở đằng sau khiến cô khựng lại:
-Cô không muốn tôi đến bữa tiệc vì lí do khi nãy, hay vì một chuyện khác……ví dụ như tình cảm riêng tư……..
Ánh mắt quan sát nhạy bén của Nguyên nhắm thẳng vào người con gái trước mặt mình, không để sót một li nào.
Liễu Phi vẫn đứng lặng im ở đó. Đôi mắt đen huyền cuốn hút của cô được tấm rèm mi kéo dịu xuống, làn môi hồng như màu dâu tây mọng chín từ từ hé ra:
-Có lẽ…..là điều thứ 2!
Nguyên đứng trầm ngâm nhìn theo bóng dáng Liễu Phi dần khuất phía cuối hành lang. Cậu cảm nhận từ cô có một sự lạc lõng đâu đó quanh đây……
-Rắc rối!
~oOo~
*
23:17 p.m
:
Đã gần nửa đêm mà khắp lòng những con đường vẫn tấp nập người qua lại.
Bước ra khỏi một quán ăn gia đình nhỏ, cô gái có mái tóc nhuộm màu cà phê mệt mỏi lê từng bước một. Cô vừa tan ca làm thêm, giờ phải nhanh chóng về nhà kẻo gia đình lo.
Hôm nay cũng là ngày Lan Du được lãnh lương, cô háo hức định sẽ ghé vào một quán ăn nào đó mua chút thức ăn ngon về cho gia đình. Giữa cái lạnh đầu đông có một sự ấm áp hiện diện trên môi cô gái ấy.
Lan Du mãi bước đi nhanh nên không biết rằng có một chiếc xe hơi bám theo đằng sau mình. Bên ngoài thời tiết se lạnh mà bên trong xe lại càng lạnh hơn bởi ánh mắt sau tấm kính cửa sổ.
Bảo Kim Thư ấn nút kéo tấm kính cách âm giữa khoảng xe với tài xế, từ từ lấy ra chiếc điện thoại màu hồng kiểu cách do chính cô thiết kế riêng. Lia tay trên màn hình ấn số, khuôn mặt cô lạnh tanh không gợn chút cảm xúc. Sau vài tiếng tút vô nghĩa, đầu dây bên kia vang lên giọng nói một người đàn ông:
-Alo!
-Anh có phải là Khải Long, con trai của lão đại Khải Hoành?
-Phải, cô là ai?
-Tôi muốn nhờ anh một việc……tất nhiên khoản tiền công sẽ rất hậu hĩnh!
====================================================
-Tiểu thư, cô định làm gì vậy? Tại sao lại có một đám mafia đi ra khỏi đây?
Minh Duy xông vào nhà một cách vội vã. Cũng may là Kim Thư đã dọn về biệt thự 2 ở nên sẽ không có việc anh bị trách mắng ở đây.
Người con gái xinh đẹp ngồi vắt vẻo trên thành ghế sofa, thản nhiên cầm một cái bánh quy hình hoa hồng đưa lên môi nhấm nháp. Và cũng bờ môi đó, hé nở thành một nụ cười xảo quyệt:
-Chỉ là một chút trao đổi nhỏ thôi……tội ác của chúng ta sẽ không bị lộ bởi bất cứ ai cả!
-Ý cô….. – Minh Duy sững sờ nhìn Kim Thư.
-Phải…..giờ cầm lấy cái này, khi bọn chúng xong việc, thì khử hết!
Kim Thư nhẹ nhàng tiến lại gần Minh Duy và đưa cho anh một khẩu súng lục ổ quay – một trong những loại súng có tầm bắn chính xác và nhanh nhất – và các dụng cụ đi kèm với nó. Minh Duy run người không dám cầm, nhưng người con gái trước mặt anh cứ đứng yên đó đợi anh nhận nhiệm vụ. Cô nói khích:
-Sao, không dám làm hả?
-Không…..tôi….. Tôi sẽ làm!
Minh Duy lắp bắp nói rồi đưa tay giật lấy khẩu súng trước vẻ mặt đầy hài lòng của Kim Thư. Bỗng cô lại gần anh thêm, rồi dần dần tựa đầu vào lồng ngực rắn rỏi của anh. Như có một dòng điện chạy xẹt qua người, Minh Duy chỉ biết đứng yên tại chỗ. Mùi hương quyến rũ vương trên mái tóc đen nhánh của Kim Thư như đang kích thích anh. Nắm chặt khẩu súng trên tay, Minh Duy đẩy nhẹ cô ra, quay mặt đi nói:
-Cô ở nhà cẩn thận!
Dứt câu, anh bỏ đi thẳng ra khỏ