
á Lan Du à!
Đưa tay lên quệt đi dòng nước mắt ướt đẫm mi cong, Lan Du ôm ngực nén cảm xúc lại. Cô nhìn lướt qua những miếng urgo màu da vài giây rồi lặng lẽ đứng dậy, lững thững mở cửa phòng bước ra, như một cái xác không hồn………
*-*
Hải Thanh.
Cơn sốt đã hạ xuống đáng kể nhờ cô bác sĩ trong phòng y tế đưa cho tôi vài viên thuốc hạ sốt. Hạ Quyên vẫn còn ngủ chưa dậy. Hic, tội nghiệp em…..nhìn những dải băng trắng toát trên tay và cổ mà tôi thầm tự trách mình. Em mất tích mới trở về chưa lâu, nay lại tiếp tục bị *** hại. Em có gây thù oán với ai bao giờ đâu…..tại sao kẻ đó cứ muốn giết em cho bằng được chứ!?
-Ư…..đau quá!
Nghe giọng Hạ Quyên rên lên khe khẽ, tôi ngẩng đầu lên trông em mà cảm thấy rất vui mừng. Em tỉnh rồi!
-Bé yêu!
-Hải Thanh…..sao anh lại ở đây? – Em nhìn tôi với vẻ khá ngạc nhiên.
-Em ngất xỉu dưới hồ bơi, bị bọn rắn độc cắn.
-Anh….là anh cứu em sao?
Tôi cảm thấy chột dạ vì câu hỏi này của Hạ Quyên, nên trả lời em như thế nào đây?…… Người cứu em không phải là tôi, mà chính là Đặng Thanh Nguyên – người con trai có hành tung bí ẩn biết những chuyện xảy ra khi Hạ Quyên mất tích. Hiện tại có thể nói, anh ta là tình địch của tôi. Ánh mắt dịu dàng ân cần lúc nãy khi ngồi trông em cũng đã nói lên điều tôi luôn hoài nghi: Nguyên yêu Hạ Quyên, rất sâu đậm. Nhưng, tôi đã mất em một lần, sao tôi có thể để em vụt mất một lần nữa!? Sự bất an đang lan dần khắp nơi trong trái tim, tôi lo sợ em sẽ bỏ rơi tôi……dù tôi biết em yêu tôi rất nhiều. Con người làm sao biết trước được số phận của mình chứ…. Em sẽ phải lựa chọn một trong hai người, một là tôi, hai là Nguyên. Tôi cũng phải chọn, nói thật hay là nói dối. Tôi muốn Hạ Quyên là vợ tôi, cùng tôi đi hết quãng đường đời còn lại. Có lẽ…..Thanh Nguyên cũng muốn như vậy.
Nói dối!
Chỉ như vậy thôi, em sẽ không suy nghĩ gì về Đặng Thanh Nguyên nữa!
Cổ họng tôi nghẹn ứ, muốn thốt ra một câu thôi mà sao khó quá. Viễn cảnh Hạ Quyên cùng tôi đứng bên nhau tại lễ đường bỗng dưng hiện ra khiến sự ích kỷ trong tôi trỗi dậy. Tôi ráng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất:
-Đúng! Là anh đã cứu em!
Nét mặt Hạ Quyên vẫn bình thản, nhưng đôi mắt to tròn của em lại thể hiện rõ ràng sự hụt hẫng. Tôi tránh ánh mắt đó, tôi sợ mình sẽ tiếp tục phạm sai lầm.
-Vậy sao?…..Cảm ơn anh……
Hạ Quyên cười gượng gạo với tôi, nụ cười ấy làm tôi cảm thấy tội lỗi. Nhưng không sao, đổi lại tôi sẽ có em mãi mãi, không một ai có thể xen vào tình yêu của chúng tôi được.
-Em nằm nghỉ đi, về sau cũng được, may mà nọc độc chưa ngấm!
-Vâng! Anh đã khỏi bệnh chưa?
-Anh đỡ rồi, khi nãy cô bác sĩ có cho thuốc.
-Em xin lỗi…..
Hai mắt Hạ Quyên rưng rưng nước, tay em đưa ra áp vào mặt tôi. Thân nhiệt của em thật ấm áp làm tôi thấy rất dễ chịu. Tôi mỉm cười trấn an em:
-Sao em lại xin lỗi hả bé yêu? Bảo vệ em là trách nhiệm cả đời của anh cơ mà…….
-Hức…..hức…..Hải Thanh!!!
Hạ Quyên òa khóc chồm người dậy ôm chặt lấy tôi. Tôi vuốt ve mái tóc dài mượt của em. Tiếng khóc nức nở đến đáng thương của em làm tim tôi thắt lại, tôi ra sức vỗ về:
-Ngoan nào…..lớn rồi sao lại khóc nhè vậy hả? Anh không thèm yêu nữa đâu đấy!
-Anh cứu em……biết bao nhiêu lần…..hức…hức…..
-Chứ chẳng lẽ anh để em bị bọn rắn đó cắn đến chết sao? Nếu bị cắn, thì anh mong chúng cắn anh chứ không được cắn em.
-Anh ngốc lắm!!!!
Hạ Quyên xiết tay ghì chặt tôi hơn, em xúc động quá! Tôi vỗ vỗ lưng em mong sẽ bình tĩnh lại. Gần 10 phút sau Hạ Quyên mới chịu nín khóc. Nhìn em vừa thương mà vừa muốn…..cắn cho một cái. Khuôn mặt phụng phịu như con nít muốn làm nũng đáng yêu cực kỳ. Tôi không thể kìm chế được lòng mình, bạo dạn hôn vào môi em. Vị mằn mặn của nước mắt hòa tan cùng với vị ngọt của tình yêu khiến cho nụ hôn trở nên đê mê hơn hẳn. Chợt Hạ Quyên đẩy tôi ra, tôi ngỡ ngàng nhìn em. Bộ dạng em lúc này như đang trốn tránh một điều gì đó. Tôi khó hiểu nhẹ nhàng hỏi:
-Em sao vậy?
-Em…..em thấy còn mệt…….
Người con gái tôi yêu đang nói dối, nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết. Em không giỏi nói dối. Hay thật! Tôi và em đều nói dối lẫn nhau. Tuy nhiên không muốn làm to chuyện nên tôi hôn nhẹ lên trán em rồi nói:
-Vậy thì em nằm xuống nghỉ tí nữa đi!
-Vâng…..anh đừng buông tay em ra nhé!
Hạ Quyên níu chặt lấy bàn tay tôi. Sao tôi có thể buông tay em ra được chứ?
-Anh sẽ không buông…..anh yêu em nhất mà, ngủ đi bé ngoan!
Em phì cười vì được tôi gọi là “bé ngoan”, sau đó cũng thiếp đi rất nhanh chóng.
“Anh sẽ không bao giờ buông tay em! Nếu có, thì một là do Tử Thần cướp anh đi, còn hai……là em tự buông tay anh ra……….”
-Con lên phòng nghỉ đi Hạ Quyên, chút nữa mẹ sẽ mang cháo thịt bằm lên!
-Vâng ạ!
Hạ Quyên đáp lại lời mẹ rồi vịn lấy tay Nhật Anh, từng bước đi lên cầu thang. Chẳng mấy chốc chiếc giường thân yêu đã hiện ra trước mặt, cô hứng chí nhảy uỵch lên giường. Nhật Anh chép miệng:
-Đúng là giỏi giả vờ! Có bị gì nặng đâu mà cứ như sắp chết đến nơi ấy! Suýt tí nữa là sập giường.
-Xí, em thì biết gì. Làm thế papa mama mới chăm lo cho chị nhiều hơn chứ
Hạ Quyên nháy mắt lém lỉnh với cậu em của mình. Cô dang tay thả