Teya Salat
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325365

Bình chọn: 8.00/10/536 lượt.

ời vì yêu thôi. Hải Thanh yêu cô bé xinh xắn đáng yêu ngày nào cũng sang nhà nghịch nước, phá phách vườn thượng uyển của mình. Anh yêu cô gái dịu dàng hồn nhiên trong tà áo dài trắng thướt tha, tinh khiết như giọt sương mai buổi sớm. Anh yêu cô gái xinh đẹp diễm lệ trong bộ trang phục áo cưới được thiết kế giản dị mà tinh xảo. Anh yêu hết tất cả, tất cả con người cô. Tình yêu anh dành cho cô mãnh liệt không thua bất kì ai, thậm chí còn hơn hẳn. Thế mà vòng đời số phận lại xô đẩy một người con trai khác đến bên cạnh cô. Trước khi có hắn, cô cũng rất yêu anh. Trước khi có hắn, cô thuộc về một mình anh. Cả hai đều cố gắng vun đắp cho hạnh phúc mai sau….. Vậy mà…… Hắn lại xuất hiện! Rốt cuộc đó là số phận đã được định đoạt từ lâu….hay chỉ mới thay đổi?

Đứng dậy đến bên giường Hạ Quyên, Hải Thanh trầm tư ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm đang thiêm thiếp ngủ say không biết gì của cô. Cô đẹp lắm! Hệt như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích ảo tưởng. Anh nhẹ nhàng áp trán mình lên trán cô, lửa nóng hừng hực trong lòng đang dịu lại rất nhanh. Đặt một nụ hôn lên môi người yêu, Hải Thanh nhắm mắt lại cố gắng kìm nén cảm xúc đau khổ của mình. Anh nói nhỏ, nhưng lại ẩn chứa sự van xin đáng thương:

-Đừng bao giờ rời xa anh nhé…….Hạ Quyên!

~oOo~

“Chát”

Trong căn phòng rộng thênh thang với màu sắc xanh tươi tinh khiết bỗng vang vọng lên một âm thanh giòn giã, chát chúa đến xót lòng.

-ĐỒ VÔ DỤNG!!!

Bảo Kim Thư giận dữ hét lên hết công suất với một người con gái có mái tóc màu cà phê đang ôm mặt nằm dưới sàn kia. Trên má cô gái đó in hằn dấu năm ngón tay đang bắt đầu ửng đỏ. Rõ khốn kiếp mà! Một chuyện cỏn con đơn giản mà làm cũng không xong.

-Tại sao nó vẫn còn sống? – Kim Thư hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi lạnh lùng hỏi Lan Du.

-Không biết! – Cô trơ lì.

-Khốn kiếp!

“Chát”

“Chát”

“Chát”

“Chát”

“Chát”

……

Những âm thanh ghê rợn ấy vang lên từng đợt. Kim Thư cầm chiếc roi da quất mạnh, trút đổ toàn bộ lòng căm hận trong lòng vào thân thể người con gái tội nghiệp kia. Lan Du nghiến chặt răng không thốt ra một lời hay hành động nào có thể cho là phản kháng. Cô đang nhìn Minh Duy, một cách đau đớn…..anh để mặc cho Kim Thư đánh cô. Minh Duy nhận được ánh nhìn của Lan Du thì ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác, mặc kệ ánh mắt đau khổ của cô.

Càng ngày càng có nhiều vết hằn đỏ sưng tấy xuất hiện trên làn da trắng hồng của Lan Du, có nhiều chỗ bị quất mạnh đến nỗi rướm máu, chảy thành dòng. Kim Thư dừng tay lại, vứt cây roi xuống sàn nhà nói:

-Mày đã hết giá trị lợi dụng, biến đi cho khuất mắt tao!

Dứt lời, cô bỏ đi ra khỏi phòng.

.

.

.

.

.

Hết giá trị lợi dụng ư?

Hơ, đúng là một con quỷ đội lốt thiên thần!

Lan Du cười khinh một cái rồi chống tay gượng đứng dậy. Bỗng nhiên, có một bàn tay to lớn giơ ra trước mặt cô……Minh Duy!?

-Đưa tay đây! – Anh nói gọn lỏn và đặt hộp cứu thương xuống sàn.

Giả tạo!? Chẳng phải lúc nãy anh không thèm để ý gì đến cô sao? Giờ lại giúp đỡ…..nực cười!

Lan Du gạt mạnh tay Minh Duy ra, cô nhìn anh vừa phẫn nộ mà vừa bi thương:

-Một lũ khốn nạn…..không nghe cô chủ đáng quý của anh nói à? Diệp Lan Du này đã hết giá trị rồi, anh khỏi phí công thương hại!

-Tôi không thương hại cô! – Minh Duy điềm tĩnh đáp.

-Tôi ra nông nỗi này, tại sao lúc nãy anh không ngăn cản? Dáng vẻ hiền lành lương thiện của anh đâu rồi? Chó nhai hết rồi sao?

-Cô muốn nói sao cũng được, nhưng trước tiên phải làm sạch vết thương đã.

Ánh mắt kiên định của Minh Duy cơ hồ đã làm lung lay ý chí của Lan Du. Cô im lặng để anh sát trùng vết thương và bôi thuốc cho mình. Từng khía cạnh trên gương mặt tuấn tú được thu hồi hết vào mắt Lan Du. Anh khác với người con trai vô tình lúc nãy, khác xa hoàn toàn. Đây chính là Minh Duy đã làm cô xao xuyến ngay từ lần gặp đầu tiên trước cửa nhà. Dịu dàng…..nhưng quá lạnh!

-Sao…..anh lại giúp tôi? – Lan Du vô thức lên tiếng.

-Hửm? Tôi không muốn ai nghĩ xấu đến tiểu thư cả.

-Anh nói vậy là ý gì?

-Tiểu thư…..vốn chẳng phải loại người như thế!

-Cô ta còn độc hơn cả loài rắn độc nhất thế gian này, việc gì anh phải biện minh?

-Tôi không biện minh, đó là sự thật!

-Đúng là một kẻ tâm thần……

-Ừ, tôi là một tên bệnh hoạn.

Minh Duy cười. Lan Du cảm thấy có gì đó rất lạ trước nụ cười ấy. Nó lấp lánh sự hạnh phúc nhỏ nhoi, hình như là thế. Không ưu tư phiền muộn, rất tự nhiên!

-Xong rồi, cô về đi!

-Anh không đưa tôi về?

-Tôi phải ra ngoài với tiểu thư!

-Lúc nào cũng tiểu thư…….anh yêu cô ta hả?

-Hì……tôi sẽ bảo người khác đưa cô về. Tạm biệt! – Minh Duy lảng tránh câu hỏi của Lan Du, anh dặn dò một câu rồi ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại Lan Du ở bên trong. Khoảng không gian nơi đây quá đỗi lạnh lẽo và tĩnh lặng. Cảm giác dịu dàng, yên bình hồi nãy đâu rồi?

“Tách”

Một giọt nước trong suốt rơi xuống sàn nhà, đó là kết tinh của những uất ức trong lòng cộng với tình cảm chỉ mới chớm nở mà đã lụi tàn của Lan Du. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà sao lại xót đến thế này?

Phải rồi…..một đứa con gái tầm thường như cô…..làm sao có thể xứng với anh được!

Ảo tưởng qu