
ỉ ngơi, dù sao cũng mệt. Tối anh nhắn tin bảo sáng hôm nay sẽ qua đón tôi đi học, tôi đồng ý ngay. Đi học cùng với người yêu ai lại không muốn nhỉ?
Ồ, vừa nhắc đã có mặt rồi. Từ xa tôi có thể nhận thấy chiếc xe motor màu bạc quen thuộc đang xé gió lao vun vút về hướng này.
-Hải Thanh!!!! – Nhí nhảnh vẫy tay lia lịa gọi.
“KÉT”
-Chào em, Hạ Quyên!
Hải Thanh nở nụ cười tỏa nắng lấp lánh những giọt sương mai, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Anh bông đùa:
-Hôm nay vợ anh xinh nhỉ? Thế này thì chắc bao nhiêu nam sinh trong trường đều trở thành đối thủ của anh quá!
-Xí, anh nói quá. – Lòng nói thế nhưng thật ra tôi cũng thấy…..thinh thích.
-Thật mà! Lát đến trường sẽ biết. Mình đi nhé bé yêu!
-Vâng!
Hải Thanh đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm y chang cái mũ của anh, hehe, như vầy thì ai chẳng biết chúng tôi là tình nhân. Tốt, không có em nào dám phá hoại. :P
Mới đi được một lúc đã ra đến đường chính. Xe cộ, con người tấp nập ngược xuôi. Tôi áp đầu vào lưng Hải Thanh vô tư ngắm nhìn đường phố buổi sáng. Chợt có cái gì đó âm ấm nơi lòng bàn tay, tôi nhìn xuống, Hải Thanh đang nắm tay tôi. Anh nói một câu gì đó nhưng vì đường đông ồn ào, tôi chỉ nghe loáng thoáng vài từ.
-Hải Thanh, anh vừa nói gì vậy?
-Đừng bao giờ biến mất như ngày hôm qua nữa! Anh lo lắm!
-Em xin lỗi, nhất định sẽ không như vậy nữa đâu.
Tôi xiết lấy bàn tay to lớn ấm áp của Hải Thanh nói nhỏ nhẹ. Tình yêu của anh dành cho tôi thật lớn, như biển sâu không chạm được đáy vậy. Tôi thầm nghĩ, chắc mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này!
*-*
*Trường Đại học Banwa:
-Này, nghe tin gì chưa? Hôm nay Hoàng Hạ Quyên sẽ đến trường đấy.
-Ui, vậy là tôi không thể tiếp cận Hải Thanh được nữa rồi sao?
-Công chúa Hạ Quyên hôm nay đi học sao? Phải tìm cách làm quen nàng mới được.
-Ôi Hải Thanh……sao cô ta có phúc thế?
-Hoàng Hạ Quyên đi học à? Thế thì vui rồi!
…………..
Tiếng bàn tán rôm rả phát ra ở từng nơi ngóc ngách trong trường Đại học. Các cô gái đa phần đều cắn môi tiếc nuối vì từ nay sẽ không còn được thoải mái ngắm nhìn Hải Thanh hay gửi thư làm quen anh nữa, các chàng trai thì lại khá háo hức về việc này.
Bảo Kim Thư đứng trên sân thượng mà có thể nghe rõ những câu nói xì xào tranh luận của mọi người bên dưới. Tay cô nắm chặt lấy lan can như muốn có thể bóp nát nó, đôi mắt trợn to hằn lên những sợi mạch máu ở bên trong. Cô đang rất tức giận, giận đến nỗi có thể xé xác được bất cứ ai đến gần mình lúc này. Hoàng Hạ Quyên không phải là con người, cô ta vẫn sống được sau cái lần bị đập một cú chí mạng vào đầu ở con đường “Rắn Tử Thần”. Tại sao lại có thể như thế được?
“RẦM”
Sự căm hận như dồn hết lại nơi bàn tay đang nắm chặt của Kim Thư. Cô đấm mạnh xuống cái lan can sân thượng làm nó bị lõm xuống một vết lớn.
Tiếng rồ ga của loại xe motor phân khối lớn vang lên từ bên dưới vọng đến tai Kim Thư. Cô liếc mắt nhìn chòng chọc xuống bãi giữ xe của trường, nơi chiếc motor màu bạc vừa chạy vào. Chưa đầy một phút sau có một đôi nam nữ tình tứ nắm tay nhau sánh bước song song. Trong đó, có một người mà Kim Thư yêu, rất yêu, hơn cả bản thân mình. Kẻ còn lại, là người cô hận nhất trên đời. Đứa con gái đáng nguyền rủa! Tại sao nó không chết đi mà vẫn cứ sống nhơn nhởn như thế? Nếu bấy nhiêu cách thức kia vẫn chưa đủ, thì nhất định phải làm cho nó đau đớn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần. Giết, phải giết nó!
Kim Thư vuốt ngực để tinh thần bình tĩnh hơn, một phần cũng để kìm chế lại con thú ở bên trong đang lồng lộn điên cuồng. Sau đó cô quay lưng bỏ đi khỏi sân thượng. Ánh nắng mặt trời trên cao không thể chiếu vào nơi Kim Thư vừa đứng được. Từng mảng khí u ám, sặc mùi tàn độc vẫn cứ lảng vảng xung quanh………
Thình thịch…..thình thịch……
Ôi, sao tự nhiên tim tôi nó đập nhanh thế này? Hiện tại tôi đang ngồi trước phòng Hiệu trưởng để chờ ông xếp lớp cho tôi. Nãy giờ có rất nhiều sinh viên đi ngang qua nhìn tôi rồi thì thầm to nhỏ này nọ. Haiz……rắc rối! Bộ chưa thấy gái đẹp ngồi một mình bao giờ à?
-Hạ Quyên!
Hải Thanh mở cửa phòng bước ra cười tươi với tôi, tôi đứng dậy:
-Sao rồi anh?
-Hì, tất nhiên là khoa Kinh tế – Tài chính với anh rồi, giờ anh sẽ dẫn em đến lớp!
-Vâng!
Tôi cười rồi khoác tay Hải Thanh bước đi. Chưa chi đã có vài cô nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống rồi. Plè, làm gì được nhau nào!? Chồng ta thì ta khoác tay có gì sai? Xí!
Tôi lén quay lại lè lưỡi trêu mấy cô nàng đỏng đảnh đó rồi nhe răng cười khúc khích. Chắc họ đang tức xì khói muốn nổ đầu luôn.
-Em cười gì vậy?
-He, có gì đâu anh. Mà nè, nghe giang hồ đồn thổi là lúc em mất tích, anh cặp kè với cô nào đúng không? – Tôi kiếm cớ chọc anh, ráng làm cho bộ mặt của mình căng thẳng nhất có thể.
-Ai ăn nói xằng bậy thế? Anh cặp với ai bao giờ. – Hải Thanh nhíu mày.
-Thôi đừng có xạo, em biết tỏng hết. Giờ anh vẫn đang cặp kè với một cô khác nữa.
-Ai?
-Cái cô mà có mái tóc dài đen óng, lúc nãy anh chở đi học ấy. – Tôi há miệng cười ha hả trước bộ mặt ngố tàu của anh.
-Em thật là……
Hải Thanh lắc đầu cười vẻ chịu thua, đưa tay véo má tôi. Tôi đánh nhẹ vào tay anh:
-T