
ị đau gì không? Anh mới nghe mấy người bạn nói em bị ngã!
Hải Thanh tất tả chạy đến, đặt hai phần ăn xuống bàn, loay hoay, lo lắng kiểm tra Hạ Quyên. Cô đẩy nhẹ tay anh ra, cười mỉm chi:
-Em không sao, tại lo chạy nhảy không nhìn đường thôi.
-Hậu đậu quá! Thật đúng không sao không?
-Anh cứ như ông cụ non, em đã bảo không sao mà. Hỏi nữa em ăn luôn phần của anh bây giờ.
Hải Thanh im lặng, lắc đầu chịu thua. Anh đưa muỗng, đũa cho Hạ Quyên rồi mới bắt đầu ăn. Hai người kể chuyện trên lớp cho nhau nghe, Hạ Quyên bị Hải Thanh cốc đầu một cái vì tội không chịu lo học mà lại ngủ trong lớp. Hình ảnh này thật khiến mọi người xung quanh ghen tị. Nhưng có một kẻ, không những ghen tị, mà còn hận đến tận xương tủy.
*Bàn ăn của Bảo Kim Thư:
-Làm tốt đấy Lan Du!
Kim Thư nhấp một ngụm nước, ánh mắt sắc sảo nhìn Lan Du – cô gái có mái tóc màu cà phê. Cô là bạn cùng lớp của Kim Thư, một cô nàng nổi tiếng hung dữ và quỷ quyệt.
-Quá khen. Chẳng qua tôi cũng không ưa gì cô ta thôi!
-Vậy tôi có thể nhờ cô một chuyện chứ?
-Tự nhiên đi, bạn bè cả mà!
Kim Thư đấy ghế ra, rướn người thì thầm vào tai Lan Du. Nghe xong cô ta liếc Kim Thư một cái:
-Chưa chắc nhé, đừng bao giờ khinh thường Hoàng Hạ Quyên!
Dửng dưng cầm cái ống hút nghịch những viên đá nhỏ trong suốt trong ly cam ép của mình, Kim Thư nở một nụ cười hiểm ác. Lan Du bất giác rợn người, da gà nổi hết lên khi trông thấy nụ cười ấy, bàn tay cô đánh rơi cả muỗng canh xuống bàn. Xem ra, Bảo Kim Thư còn ác độc hơn cô rất nhiều!
*Biệt thự Trịnh gia – 17:56 p.m:
-Mày đang đùa tao đó hả? Háháhá…
-Cái này mà đùa được hả?
Dương cầm tờ đơn xin nhập học của Nguyên trên tay mà cứ cười sằng sặc. Nguyên muốn đi học đại học, điều này là quá sức “tưởng tượng” của anh.
-Thằng điên này, câm ngay không tao đấm!!! – Nguyên tức tối giơ nắm đấm đe dọa.
-Mày nghĩ muốn vào Banwa dễ lắm sao? – Dương cười đểu.
-Với chỉ số IQ trời phú thì có gì là không thể! – Nguyên kênh mặt tự tin.
-Hơ…..được. Tao sẽ lấy tư cách cựu sinh viên ra trường trẻ tuổi nhất vào đó xin cho mày.
-Thật ư? Ôi yêu mày quá bạn tốt ơi!!!!
Nguyên nghe như thế thì mừng quýnh, dang tay định ôm lấy Dương, nhưng may là anh đã né kịp. Chỉ thương cho Nguyên, không kiểm soát được tốc độ nên đã vô ý đo sàn cho Dương.
-Vào đó vì Hạ Quyên, phải không?
-……Ừ!
-Chung quy là vì gái! – Dương chép miệng.
-Im mày!
-Rồi, ngồi đây đi, tao đi kiếm lại số điện thoại của Hiệu trưởng đã!
Nguyên gật đầu, nằm phịch xuống giường, miệng cứ tủm tỉm cười. Cậu sắp được học chung trường với Hạ Quyên rồi, thế thì còn gì bằng. Chắc cô sẽ bất ngờ lắm đây, đến vỡ tim luôn chứ nhỉ? Nghĩ đến cảnh tượng đó, Nguyên lại phá lên cười. Quay mặt nhìn những tia nắng cuối cùng, Nguyên ngồi dậy thưởng thức khung cảnh hoàng hôn. So với Macdan, hoàng hôn nơi đây không đẹp bằng vì nó bị che khuất bởi những tòa nhà cao ngất ngưỡng. Cả bầu trời chỉ le lói một vài áng mây hồng xinh xinh. Rồi mặt trời đỏ ối cũng lặn xuống hẳn. Bóng tối đang đến, một màu xam xám, đen nhạt lũ lượt kéo về che phủ cả khu đô thị hiện đại. Nguyên nằm chống cằm mỉm cười nhẹ, một khởi đầu mới sắp bắt đầu rồi!
-Hạ Quyên! Đợi chị với!
Liễu Phi cất tiếng gọi Hạ Quyên khi cô vừa đi ra khỏi lớp. Nhận ra cô chị kết nghĩa của mình, Hạ Quyên mỉm cười:
-Có chuyện gì vậy chị Phi?
-Hi, định bắt cóc em khỏi tay tên kia một lát. – Liễu Phi cười hì hì đá mắt ám chỉ Hải Thanh đang từ từ đi lên. Anh hắng giọng:
-E hèm! Ai cho bắt mà bắt hả?
-Thích thì bắt thôi, Hạ Quyên là của cậu à? – Liễu Phi nhướn mày cười gian.
-Rồi thì sao? – Hải Thanh cũng không vừa lườm xéo lại cô.
-Thôi nào, hai anh chị thật là…… Hay cả 3 cùng đi, dù sao em cũng rảnh lắm.
-Okie em, Mình đến Cherry nhé!
-Vâng ạ! Chị đúng là hiểu em.
-Thế còn anh thì sao? Anh không hiểu em à? – Hải Thanh phồng má nũng nịu, ngả nhẹ người tựa vào Hạ Quyên nói giọng trẻ con.
-Này, cậu đừng có ghen tị với tôi nhé! – Liễu Phi đánh cái bốp vào vai anh.
-Sao cậu đánh tôi hoài thế? Không biết đau hở?
………
Hạ Quyên ngán ngẩm quay lưng đi trước. Hải Thanh với Liễu Phi thấy vậy liền lạch bạch chạy theo.
*Cherry Coffee:
Liễu Phi và Hạ Quyên cứ như chị em ruột với nhau vậy. Tính cách khá giống nhau, nhưng Liễu Phi vẫn biểu thị được sự chững chạc của một cô gái trưởng thành hơn hẳn Hạ Quyên. Hai cô nàng tíu ta tíu tít, nói chuyện liên miên không ngừng nghỉ. Đến khi Hải Thanh vẫy tay gọi phục vụ 2 nàng mới chịu dừng lại. Khi một anh phục vụ cầm menu đi đến, Hạ Quyên nháy mắt ra hiệu gì đó với Liễu Phi làm cô che miệng cười khúc khích. Hải Thanh liền cốc nhẹ đầu mỗi người một cái:
-Hai cái cô này, làm gì mà như con nít thế hả? Đàng hoàng tí xem nào.
-Rồi, biết rồi thưa cụ cố! – Liễu Phi giả giọng chán chường, nhìn đểu Hải Thanh.
-Cái….. – Hải Thanh nghe mình bị gọi là “cụ cố”, định phản bác thì giọng cười nham nhở của Hạ Quyên vang lên.
-Hahahaha…..cụ cố! Cụ cố!
-Hạ Quyên!!!! – Anh tức tối gắt nhẹ.
-Dạ?
Hạ Quyên đưa bản mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra, Liễu Phi dịu dàng khều tay cô:
-Thôi Hạ Quyên ơi! Đừng chọc cụ làm gì