Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324631

Bình chọn: 7.00/10/463 lượt.

vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo à!

-Đã bảo không cho đi! Cô phải ở với tôi! – Nguyên lườm Trân.

-Mắc mớ gì tôi phải ở với anh để làm một osin chứ!? Hứ!

-Nếu sau này tôi thương tình lấy cô làm vợ thật thì sao?

Nguyên chống tay lên bàn nở nụ cười baby của mình ra. Nhưng có lẽ là mất tác dụng rồi, Trân gắp ít rau cải vào chén của mình, hằm hè nói:

-Ứ thèm!

-Cứ đợi thử xem!

……..

Hai người cứ ngồi vừa ăn vừa đấu khẩu với nhau không biết mệt, thỉnh thoảng Dương cũng nhào vô mà trêu, nhưng sau đó lại tiếp tục ngồi….ăn. Hôm nay Nguyên vui lắm. Cãi mãi cũng mệt nên cậu gắp một con tôm lăn bột thật to cho vào chén Trân để cầu hòa. Trân ngồi cắm cúi ăn không thèm đoái hoài gì, hai chàng trai cũng im lặng ngồi ăn. Nhưng chỉ vài phút sau thì đâu lại vào đấy. Bờ Tây của biển rộn ràng lên nhờ tiếng trêu chọc của Nguyên và tiếng phản bác lại của Trân. Dương có được một ngày cười đau cả bụng. Sau khi xử xong các món mặn, cả 3 quay qua nhìn cái bánh kem chằm chằm. Nguyên cầm chiếc dao cắt bánh cắt ra làm 3 phần. Lợi dụng lúc đó, Trân quệt lên mũi Nguyên một vệt kem, làm cậu trông cực ngố. Nguyên quyết tâm trả thù, định quệt vào mặt Trân ai ngờ lại trúng ngay trán của Dương. Thế là cả ba người họ lại lao vào “cuộc chiến bánh kem” không cân sức.

Hôm nay, là ngày sinh nhật tuyệt vời và hạnh phúc nhất của Đặng Thanh Nguyên – tên trộm tài hoa.

“Ông trời ơi……xin ông hãy để cho cô ấy ở bên cạnh con…….mãi mãi!”

End Chap 5.

Chap 6:

*19:30 p.m:

Sau khi tiễn Dương về, Nguyên lặng lẽ đi ra mảnh đất trống đằng sau nhà mình, nơi có một ngôi mộ được xây bằng đá hoa cương rất đẹp. Trên ngôi mộ có hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp đang cười rất tươi, trông rất giống cậu. Nguyên quỳ xuống trước mộ, thắp một nén nhang cho bà. Ánh mắt bây giờ của cậu chan chứa sự đau buồn rất nhiều.

-Mẹ ơi! Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của con này, con đã lớn rồi, thành một chàng trai rồi đấy mẹ ạ! Tiếc rằng mẹ không thể dự tiệc chúc mừng của con được. Thật sự hôm nay con vui lắm, thằng Dương nó lại bày trò chọc con đó mẹ. Lúc nãy chắc nó cũng ra đây rồi nhỉ? Tụi con giờ đẹp trai lắm phải không? Hìhì.

Nguyên chắp tay nói, mắt nhìn thẳng vào ngôi mộ. Trong cái ngày định mệnh ấy, máu đổ không phải là vài giọt. Những ám cảnh kinh hoàng ấy lại ùa về không báo trước trong đầu Nguyên. Cậu cứ quỳ như thế, mặc kệ những cơn gió biển đang hắt từng cơn lạnh buốt vào người.

-Nguyên! Anh không sao chứ?

Trân từ trong nhà đi ra với chiếc áo khoác trên tay. Cô khoác nhẹ chiếc áo lên người Nguyên, lòng thấy lo lắng thế nào ấy. Đây là lần đầu tiên cô bước ra khu vực sau nhà. Nguyên không trả lời câu hỏi của Trân, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mẹ mình. Trân bặm môi nhìn Nguyên, rồi cô nhìn qua ngôi mộ trắng kia, quỳ xuống đưa tay lấy một nén nhang………….

-Cháu chào bác! Cháu tên là Bảo Trân, được anh Nguyên cứu trong một vụ tai nạn. Hiện cháu đã ở nhà anh được hai tháng thế mà chưa bao giờ ra đây gặp bác, cháu thật có lỗi, mong bác bỏ qua cho cháu nhé!

Trân cắm nén nhang vào cái chậu nhỏ, mỉm cười rồi nói tiếp:

-Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.

Nguyên quay sang nhìn Trân, nhíu mày lại. Cậu là con nít à? Đang định mở miệng mắng Trân thì cô nhìn anh, nở nụ cười thật tươi:

-Vào nhà thôi! Ngoài đây gió cứ thổi thế này có mà cảm chết đấy.

Nguyên vẫn không trả lời, cậu cười phớt qua rồi gật đầu. Từ từ đứng lên, Nguyên cúi đầu xuống chào mẹ mình rồi nhấc chân bước đi.

*******

-Bảo Trân!

-Hở?

-……

-Sao thế? Gọi mà không nói là như thế nào?

-Lúc nãy……..cô nói thật à? – Nguyên ngập ngừng.

-Nói gì? – Trân nhíu mày khó hiểu.

-Thì…….

-Làm gì mà cứ lấp lửng hoài thế? Có gì cứ nói thẳng ra!

-Cô nói sẽ chăm sóc cho tôi…..là thật hả?

-Hì, chứ anh nghĩ như thế nào? Thật hay đùa? – Trân mỉm cười ranh mãnh đầy ẩn ý.

-Không biết. 50-50! Cô còn phải tìm lại trí nhớ, không muốn thế sao? – Nguyên cụp mắt xuống.

-Đến ngày đó rồi tính, còn hiện tại bây giờ, tôi sẽ làm y như những gì mà lúc nãy đã nói với mẹ anh! – Trân nháy mắt tinh nghịch.

Nguyên như bừng tỉnh khi nghe câu đó. Mắt cậu sáng long lanh lên như đứa con nít chuẩn bị nhận kẹo. Trân vươn vai cười tươi:

-Nguyên này, ở nhà nóng quá, anh ra biển đi dạo với tôi không?

-Ừ, đi, đi!

Nguyên gật đầu lia lịa. Trân mặc áo khoác của Nguyên vào rồi kéo tay cậu đi.

Trân và Nguyên cùng nhau đi dạo dọc theo bờ biển đêm, sóng nhẹ nhàng gợn lên từng hồi theo sức gió. Trân nhí nhảnh đi trước, cô cởi giày ra chạy đi nghịch nước biển.

-Trân, coi chừng cảm lạnh đấy! – Nguyên nói với theo rồi cũng ngồi xuống nền cát mịn màng. Ngẩng mặt nhìn lên khung trời đêm đầy những vì tinh tú lấp lánh xinh đẹp, Nguyên chạnh lòng. Đã lâu lắm rồi cậu mới được ngắm bầu trời đêm đẹp như thế này……lâu lắm rồi…….

Nghịch nước mãi cũng chán, Trân nhặt đôi giày của mình lên chạy lại ngồi xuống nghỉ cạnh Nguyên. Thấy cậu có vẻ ưu tư, trầm ngâm, Trân liền kiếm chuyện để nói:

-Mẹ anh đẹp thật đấy Nguyên, tôi là con gái mà nhìn còn phát mê!

-Chứ sao! Mẹ tôi đẹp như m


Insane