Old school Swatch Watches
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324592

Bình chọn: 10.00/10/459 lượt.

của Dương. Chắc hắn lại định làm cho cậu “surprise” gì gì đó thôi. Nguyên giựt tờ giấy xuống đặt lên bàn rồi chuẩn bị đi tắm. Cậu thiết nghĩ, sinh nhật là phải chơi nổi chứ nhỉ? Vì thế Nguyên mở tủ quần áo của mình ra, chọn ngay một cái áo màu đỏ chói, thêm cái quần trắng rất lịch sự và không kém phần teen. Xong xuôi, Nguyên nhảy chân sáo đi vào phòng tắm, ngân nga hát bài hát tự chế quen thuộc “Ta Là Một Tên Trộm”. (Bài hát ở chap 1 trước khi cứu Hạ Quyên)

Bờ Tây của vùng biển là một nơi cực kì vắng vẻ vì toàn là đá tảng to lớn. Dương chỉnh lại cái bàn tròn cho thật ngay ngắn trên nền cát vàng mịn. Bảo Trân mặc một chiếc váy xếp tầng có ren màu hồng phấn ngồi trên một tảng đá nhìn ra biển. Dương không cho cô làm gì cả nên thấy hơi….khó chịu. Nhiệm vụ duy nhất anh giao cho cô là ngồi yên trông chừng, thấy Nguyên từ xa đi đến là phải cấp báo ngay.

Ngồi loay hoay mãi một lúc sau, thấy từ trên con đường xa xa kia có cái gì màu đỏ chói cực chói đi đến, Trân dụi mắt mấy lần mới nhìn ra là Nguyên. Vì hôm nay nhìn cậu lạ quá! Mái tóc màu đỏ tía được vuốt keo xù xù lên, trông Nguyên đậm chất style bụi.

-Anh, Nguyên ra kìa!

Dương ngẩng đầu lên nhìn cái-vật-thể-đỏ-chói kia. Mặt anh biến chuyển từ từ sang méo xẹo:

-Có cần chơi nổi vậy không trời, thằng bệnh này!? Ý chết, sắp vô vùng cấm rồi! Phải hành động ngay!

Dương lấy ra một bịch gì đó có bột màu đen ra, rải đều thành một vòng tròn. Lấy cái bật lửa ra, anh vứt nó vào trong đám bột. Khói bốc lên từ từ, rồi lún mất hút trong thảm cát.

Nguyên cứ tung tăng hồn nhiên nhún nhảy mà không hề biết rằng….nguy hiểm đang cận kề!

“BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!………B..B….”…….

-ÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!! KHỦNG BỐ!!!!!!!!!

Nguyên giật mình hét lên, nhảy loi nhoi trên cát. Nhưng cậu giậm chân đến đâu là cát nó cộm lên rồi….nổ. Dương và Trân đứng từ xa thấy cảnh đó mà lăn ra cười. Bước 1 đã thành công, hơn cả là dự kiến! Dương vừa cười vừa nghĩ thầm: “Thích chơi nổi hả con!?? Ông cho mày chết!!!!!! HÁHÁHÁ”.

Sau một hồi lăn lộn chiến đấu với đống cát nổ, Nguyên lảo đảo quay vòng vòng. Cậu làu bàu:

-Nếu thằng bác sĩ chết bầm đó là tác giả, mình thề sẽ xử đẹp nó!!!!!!!

Trước mắt Nguyên dần hiện ra khung cảnh lạ. Những chùm bong bóng đủ màu sắc được đặt ở khắp nơi, một chiến bàn màu trắng có cành hoa ly xinh đẹp ngự trị ngay chính giữa. Bên cạnh là một cái bánh kem có hình…..con khỉ mặc váy dừa hula cầm cây đàn. Nguyên nhăn mặt, miệng không ngừng rủa Dương có mắt mà như mù khi mua cái bánh kem “đặc biệt” này. Cậu bước lại gần cái bàn nhìn cái bánh, dòng chữ được ghi bằng mứt dâu kiểu cách “Mừng sinh nhật Thanh Nguyên 19.7”. Nguyên bật cười:

-Thằng này….đủ trò! – Nguyên ngó xung quanh nói lớn – Mày đâu rồi, ra đây coi!

-Làm gì hét lớn thế?

Văn Dương từ trong tảng đá ở đằng sau Nguyên đi ra, trên tay quay quay hộp quà màu xanh biển to hơn bàn tay một chút. Nguyên lườm Dương, tay chỉ về đống cát nổ lúc nãy:

-Mày là tác giả của vụ đánh bom liều chết kia phải không?

-Hìhì, bất ngờ tí thôi mà. Quà của mày đây, chúc mừng sinh nhật! – Dương cười cầu hòa.

-Cảm ơn mày. Nhưng….Bảo Trân đâu?

-Đang chuẩn bị một sự ngạc nhiên khác, mày phải cảm ơn tao thêm lần nữa đấy nhé!

-Ngạc nhiên gì?

Nguyên vừa dứt lời thì bỗng ở đâu đó vang lên tiếng nhạc bài “Happy Birthday”. Trân từ từ đi ra khỏi tảng đá gần đó, tay cầm chùm bong bóng màu hồng cùng tông với trang phục của mình cất lên giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng.

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!……Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”

Nguyên đứng sững người nhìn Trân không chớp mắt. Bất ngờ thật đấy! Như một thiên thần xuất hiện trên bờ biển. Thấy tên bạn của mình cứ đứng yên, mình gọi hoài mà nó không thưa, Dương cầm một quả bong bóng đập bôm bốp vào đầu Nguyên.

-Ê thằng kia, sao mày chết đứng luôn rồi?

-…..

-A cái thằng này, tao hỏi sao không trả lời?

-…..

Dương ức chế, tháo chiếc dép doctor của mình ra………..

BỐP!

-ASH! ĐAU QUÁ! MÀY LÀM TRÒ GÌ THẾ? – Nguyên hét toáng lên.

-Ơ, không ngờ chiêu “dép bay thần chưởng” lại công hiệu đến như vậy! Phù…phù….. – Dương thổi thổi chiếc dép như thổi hơi súng.

-Thôi, cho em xin hai người đi! – Trân chạy lại đứng cạnh Nguyên giải hòa.

-Hừ, nể Trân thôi đấy!

Nguyên cong môi lên nói. Nhưng Dương đâu có dễ tha cho cậu như thế, anh giở giọng trêu chọc tiếp:

-Xì, chứ không phải sợ mất hình tượng trước mặt con gái sao? Bày đặt “nể Trân thôi đấy”.

Nguyên không thèm đáp lại, vì nếu đáp lại thì cậu càng tức thêm thôi. Cái miệng của Dương đâu phải là cái miệng người, cái gì nó cũng nói được. Vậy nên cậu không ngu dại gì mà cãi lại.

-Ngồi xuống đây đợi một lát, tao vào nhà mày lấy đồ ăn ra!

-Phắng đi cho đẹp trời! – Nguyên xua tay đuổi Dương.

-Đạp mày cái chết bây giờ! Láo lếu với anh à?

Dương cốc đầu Nguyên một cái rồi chạy lẹ, không để Nguyên phản kháng thêm được gì. Từ xa xa vẫn vang vọng lại tiếng cười khoái chí của Dương, và tất nhiên điều đó làm Nguyên muốn xử thằng bạn mình ngay lập tức, không có thương tiếc nhân nhượng gì nữa cả.

Trân kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Nguyên