Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324633

Bình chọn: 9.00/10/463 lượt.

ũng vì thế, suốt một khoảng thời gian, hắn không nhìn thấy nàng, cũng không đến tìm nàng. Chờ mãi, cuối cùng năm cũ cũng sắp qua, đại tiệc cuối năm, coi như là có thể gác quốc sự lại, hẳn thở dài một hơi.

– Cuối cùng cũng phải nói chuyện rồi.

—- lảm nhảm a lảm nhảm —–

thật là mệt muốn chết ta rồi. ngó qua ngó lại đợt này chuyện tụt zữ, thôi chắc phải lo up đúng lịch qá. tối cn hàng tuần, hẹn bà con bàn bè thân hữu gần xa nha nha nha (~* ^3^) ~*

CỔ ĐẠI! TA ĐẾN ĐÂY CHƯƠNG 24

Mộ Dương nâng chén trà nóng hổi ấm áp lên miệng, đôi bàn tay trắng muốt như ngọc thạch khẽ mân mê chiếc lọ nhỏ trắng xinh xắn trong tay. Lại liếc về phía vị nương nương xinh đẹp mặn mà ngồi bên kia bàn, cất giọng thanh thanh nhàn nhạt hỏi:

– Ngươi có dám chắc không? Chuyện này nếu không thành công, rất nguy hiểm nha. Ả năm lần bảy lượt thoát hiểm, ta sợ…..

– Ngu ngốc! Lần này ả nhất định sẽ phải….. Chính và năm lần bảy lượt đều thoát khỏi tay ta, nên ta mới phẫn hận. Tại sao ả lại tốt số đến vậy? Hậu cung độc sủng một mình ả, thât khiến người đời ghen tức mà.

– …….

– Hơn nữa, lần này, người của ta nhất định không sai sót như trước. Độc này, phát tác chậm như vậy, nhất định sẽ không truy ra chúng ta. Nhất là bây giờ, ả, thất sủng, nhất định là thời cơ tốt nhất.

Lại đem độc dược trong tay giao cho nữ nhân đứng cạnh mình, khóe miệng nhếc lên vui vẻ. Lâm Hiểu Thiên…. Ta không tin người của ta bên ngươi như vậy, ngươi lại có thể thoát được. Coi như ngươi xấu số đi…. Lại lấy tay đặt trên chiếc bụng mãi mãi không thể to lên được của mình, ánh mắt Lam Nguyệt lạnh đi mấy phần, thần sắc ác độc như thể ăn tươi nuốt sống người ta ngay lập tức. Hừ…. Thù này không trả, ả không làm người.

— ta là đường phân cách âm mưu —

Yên tiệc đêm cuối năm, dĩ nhiên là đông vui, xa hoa lại sang trọng. Đương kim hoàng thượng, hoàng hậu cùng thái hậu bước vào trong tiếng tung hô của quần thần, theo sau là Lam Nguyệt cuàng Mộ Dung là nương nương, cùng Khải Duệ là vương gia, khéo theo một đám nô tì nô tài rồng rắn vào chính điện, ổn định chỗ ngồi. Thức ăn được dọn ra, Khải Nguyên đứng lên nói mấy lời tương trưng khách khí một chút, liền cho nhập tiệc, ca vũ nhộn nhịp, tiếng cười nói, tiếng bàn luận nổi khắp điện.

Khẽ đánh mắt sang bên cạnh, Hiểu Thiên ngồi yên nơi đó, sắc mặt hơi yếu một chút, nhưng không phải là bệnh. Hôm nay, nàng mặc một thân lễ phục hoàng hậu vàng nhạt, trong ánh nến lung linh, vài phần là xinh đẹp khó nói. Thật ra, trong điện này, mĩ nữ không thiếu, người xinh đẹp hơn nàng cũng rất nhiều, chỉ có, ái nhân trong lòng hóa Tây Thi, trong mắt Khải Nguyên, mãi mãi chỉ có nàng là người duy nhất. Lại nhìn sâu vào đôi mắt hay cười cong cong của nàng, giật mình khi thấy trong đó hoàn toàn là mờ mịt. Giống như lúc trước cười thật tươi, mà sao ánh mắt lại sâu thật sâu, âm trầm kín đáo. Hắn đau lòng.

– Hoàng nhi, Khải Duệ cũng đã lớn, con xem, có nên để thằng bé tìm một vương phi không?

– Thái hậu, con còn nhỏ mà. Khải Duệ cũng muốn có được công danh sự nghiệp như ca ca, rồi mới tính chuyện kết hôn.

– Hừ, đứa nhỏ này, sao lại không biết phép tắc gì thế hả? Mẹ con mất sớm, ta coi con cũng giống như Khải Nguyên. Một mình nó muộn chuyện hôn sự cũng làm ta đau đầu rồi, con còn học đòi nó a.

– Mẫu hậu……

Có Thái hậu cất lời, trong điện đột ngột trở nên thoái mái dễ chịu. Nói sao trước đây hậu cung không thiếu mĩ nữ, vậy mà chính cung hoàng hậu khi ấy vẫn không bao giờ lo thất sủng. Nay hoàng hậu khi đó đã trở thành Thái hậu, vẫn đặc biệt vui vẻ hòa đồng, trước sau trong cung đều nhẹ nhàng dễ chịu.

Mọi chuyện đã trở nên thoái mái, vậy mọi người cũng vui vẻ mà thưởng thức yến tiệc. Sắp tới đây, hoàng thượng thân chinh xuất trận, Bắc Mạn trước giờ cùng Thanh Oai và Nam Chiếu là thù không đội trời chung, nay hai nước liên minh chống lại, nhất định là một trận đấu đặc sắc. Gần đây mọi người đều bận tới bù đầu bù cổ, nay được đền bù, sao không vui vẻ cho được. Cứ như vậy, lần lượt từng người, tay cầm ly lớn ly nhỏ lên chúc rượu. Càng không ngờ được, hoàng hậu từ trước đến giờ nghe danh vui tươi nghịch ngợm lại xin đnưgs lên đỡ rượu cho hoàng thượng.

– Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, sao có thể uống nhiều. Tuy ta là nữ nhân của hậu cung, nhưng sức khỏe hoàng thượng vẫn là phải suy nghĩ. Tuy thất lễ, nhưng xin phép mọi người để ta uống thay, được không?

– Được! Hoàng hậu nương nương thật có khí phách, Mộ Quân ta xin kính người một chén.

Mộ Quân? Nếu như không lầm thì chính là cha ruột của Mộ Dương nương nương thì phải. Uống thì uống a. Liền cầm một chén rượu lên, uống một hơi, cười cười một cái. Cũng chỉ một lát sau, hơi mem bắt đầu chếnh choáng, nhưng người nào đó vẫn kiên quyết uống thay. Bình rượu trên bàn cũng vì thế mà vơi đi gần hết.

– Tiểu Khanh, lấy giúp ta một bình rượu khác.

Nhận được rượu rồi, nàng bất chấp lễ nghi đi mời rượu. Bắt đầu từ Thái hậu, sau đó là các vị nương nương. Cuối cùng, chính là hắn.

– Hôm nay, tại đại yên, ta xin kính hoàng thượng ba ly. Ly thứ nhất, xin chúc hoàng thượng ra trận thuận buồm xuôi gió, thượng l


XtGem Forum catalog