Insane
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324753

Bình chọn: 8.00/10/475 lượt.



– Ngươi vừa đi đâu về?

– Bẩm….. Là…. Hoàng hậu nương nương nói…. nói nô tài đi đến vương gia phủ, đưa…. đưa một bức thư.

– Đưa thư? Cho Vương gia?

– Phải…. Phải a. Nhận thư, hình như vị Vương gia đó có chút giật mình, nói rằng nhất định chờ nương nương ….. nói là chờ nương nương tại sau núi ngày mai.

Nghe lời này, tâm trạng tốt đẹp một chút cũng không còn. Hay thay nàng là nữ nhân của hắn, là vương hậu của hắn, là nữ nhân cùng hắn kết tóc se duyên, nay lại muốn cùng nam nhân khác làm hồng hạnh vượt tường. Tâm trạng không tốt nhất định sẽ sinh khí, nhất định là sẽ tức giận. Đạp cho tên nô tài kia một đạp, Khải Nguyên tức giận bước về phía hậu viện, nơi đó, chính là nơi nàng nghỉ.

– Khải Nguyên? Là ngươi?

Thanh âm mềm mại xen chút ngạc nhiên, Hiểu Thiên nhìn hắn đem theo cặp mắt đỏ ngầu đến gặp mình. Xung quanh hắn tản mạn một thứ không khí nặng nề đáng sợ. Nén chút đau đớn vì vết thương trên người, Hiểu Thiên xỏ chân vào đôi giày trên nền, bước chân về phía hắn. Chẳng ngờ một người luôn ôn nhu vạn phần với nàng, nay một động tác dứt khoát, đem nàng ném lên giường rộng lớn, gằn giọng nói đầy ai oán.

– Không phải người nàng chờ, thật khiến nàng thất vọng rồi.

Dứt lời, không chờ đợi người kia phản ứng, liền điên cuồng hôn xuống, trằng trọc nặng nề, giống như muốn một ngụm nuốt nàng vào trong bụng. Bàn tay to lớn nhanh chóng nắm lấy đôi tay ai đó vùng vãy đẩy hắn ra, đem lên đặt trên đầu nàng, cố định nhanh chóng. Lại mạnh mẽ đến thô bạo đem từng tầng từng tầng y phục nàng tháo xuống, mặc cho người dưới thân dãy giụa phản đối. Nàng là người của hắn. Nếu không nhắc nhở nàng, hắn sợ nàng sẽ quên mất. Hắn sợ nàng một ngày quên mất nàng là nữ nhân của hắn, sợ nàng một ngày sẽ rời xa hắn, sợ nàng một ngày vĩnh viễn biến mất khỏi vòng tay hắn. Hắn sợ….

Làn da thiếu nữ ngọc ngà trắng mềm, đôi chỗ bị hắn chà xát mà đỏ ửng, dâm đãng tà mị, quyến rũ vô song. Từng hôn lại từng hôn, Khải Nguyên nhanh chóng biến một thân thể trắng mền phấn nộn nở rộ vô vàn đóa hoa đỏ hồng khiêu diễm, hút hồn. Lại từng chút từng chút cắn lên vai, lên ngực nàng, để lại trên người Hiểu Thiên vô vàn dấu vết. Bao tức giận hắn đều trút nên cơ thể nhỏ bé đang nằm dưới thân, đem nàng đánh dấu, rằng nàng là của hắn.

Bất chợt, Khải Nguyên dừng lại, cả người chợt cứng đờ. Không biết từ lúc nào, giãy dụa không còn, phải đối cùng không còn, chỉ có sự yên tĩnh đến cực điểm, giống như bên dưới hắn giờ, chính là một cái xác không hồn. Hoảng sợ nhìn lại, phát hiện chính mình bị hù cho dọa sợ, chính là vì dáng vẻ Hiểu Thiên lúc này. Tóc đen rối tung, cả người đều nổi đỏ, đôi mắt mờ mờ hơi nước ngoảnh đi một chỗ, kiên quyết không nhìn hắn. Bờ môi hồng hồng xinh xắn bị cắn chặt đến rỉ máu, vết thương buổi chiều vừa cầm máu lại bị hé miệng mà thấp thoáng huyết sắc mông lung. Sợ hắn hoảng loạn chưa đủ, trên bờ mi kiều diễm liền xuất hiện lệ ngân, từng hạt từng hạt như châu ngọc lăn trên mặt. Cơ thể nhỏ bé run lên theo từng tiếng nấc, như oán hận hắn, như trách móc hắn.

– Khải Nguyên, ngươi ghét ta sao?

Khó nhọc thốt lên được mấy lời, thiếu nữ cũng thôi không lặng lẽ khóc nữa, mà trực tiếp đem nước mắt tràn ra xối xả. Khải Nguyên nhìn nàng khóc tới tâm tê phế liệt, cực điểm thương tâm, liền đem nàng từ dưới thân ôm trọn vào lòng, dùng bản thân mình che chở cho nàng, để Hiểu Thiên có thể dựa vào hắn mà khóc.

Cho dù có khóc, hắn vẫn muốn nàng khóc trong lòng hắn.

– Hiểu Thiên…. Thật xin lỗi nàng. Là ta sai….

Ôm thật chặt nữ nhân kia vào lòng, không cần để ý nàng có thoải mái hay không, có chán ghét hắn hay không, có muốn đẩy hắn ra hay không, Khải Nguyên vuốt ve lấy mái tóc mềm mại rối bù kia, cố lấy lại âm thanh ôn như nhất mà nói với nàng.

– Ngốc nha đầu. Ta không ghét nàng. Ta…. Ta yêu nàng.

Lại tiếp tục dùng vạn phần ôn nhu nơi đáy mắt, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, vuốt ve nàng, an ủi nàng, dỗ dàng nàng như dỗ dành một tiểu nha đầu hay làm nũng và khóc nhè. Làn da tinh tế mát lạnh như ngọc thạch, mềm mịn kiều diễm, mỗi nơi mỗi nơi đều kiến hắn khó nhọc nhịn xuống dã tính, cố gắng dỗ nha đầu kia ngủ.

———

Ngày hôm sau, Khải Nguyên sáng sớm đến từ biệt quốc vương Nam Chiếu, nhanh chóng vội vã rời khỏi nơi đây. Hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng không muốn lưu lại nơi này quá lâu. Nhất là bây giờ, hắn và nàng nhìn nhau thật gượng gạo. Chính vì vậy, hắn muốn rời đi càng sớm càng tốt, xa khỏi nơi này, xa khỏi mọi rắc rối, coi như…… là chạy trốn cùng được. Dù sao việc chính đến đây cũng coi như hoàn thành, quân lương kia bây giờ không đến cùng hắn thì sau này sẽ đến, Nam Chiếu quốc vương đã hạ lệnh, sao có thể là sai. Vì thế, lần này quay lại Thanh Oai, hắn có thể nói, là thả mọi lo âu.

Quay lại đất nước, Khải Nguyên phát lệnh chuẩn bị chiến đấu, huấn luyện quân doanh, tích trữ lương thảo, lại mong muốn đích thân mình có thể xuất chinh, quốc sự liền phải sắp xếp ổn thỏa từ trên xuống dưới. Dự định cuối xuân năm sau sẽ xuất quân, mà từ giờ đến lúc đó không còn mấy tháng. Việc đánh gấp rút này, chính là khiến người ta mệt mỏi đến kiệt sức. C