
bánh lên ăn. Đồ ăn đúng là ngon quá mà. Nếu quên đi được mấy chuyện số chó vừa rồi thì cuộc đời thật là tươi đẹp. Sáng ngủ tới bảnh mắt ra mới dậy, có đồ ăn nóng hổi thơm ngon, không bị làm phiền bởi đủ thứ người. bên cạnh lại còn có cả một anh đẹp trai nữa chứ. Vui hết xảy luôn. Ý…. Ta vừa nói gì? Anh đẹp trai?
Ô mai chuối!!!
Ta thực sự bị ý nghĩ này của mình làm cho nghẹn chết a. sao ta lại có thể công khai suy nghĩ này vậy? Ta bị bệnh rồi sao mà lại nghĩ ra mấy thứ linh tinh giết người như thế nhỉ? Ừ thì hắn cũng đẹp, ừ thì cũng tài năng vượt trội, đứng đầu thiên hạ, vân vân và mây mây, nhưng ta thì sao? Đường đường là thiếu nữ thế kỉ 21 xuyên không, là nhân tố đặc biệt hiếm có khó tìm, dĩ nhiên phải được ưu ái rồi. Quay lại với chủ đề chính, cái việc ta bị sặc đó đó. Chính là vì ta luôn hiểu, hắn và ta không cùng thế giới, ta không thuộc về nơi này. Nếu một ngày nào đó sảy ra mấy sự việc huyết cẩu một chút, kiểu như ta lại bị rơi vào hố đen hố trắng nào đó mà xuyên thẳng về hiện đại, không phải hai chúng ta sẽ xa cách nhau sao? Vì thế, càng quen với sự xuất hiệ của hắn bên mình, sau này chỉ sợ không thể dứt ra. Ai nói trước được điều gì, đúng không?
– Nàng không ăn nhanh lên một chút, sắp phải về rồi.
Giơ bàn tay của mình đến trước mặt ta, hắn khẽ lau vệt mỡ dính trên khóe miệng, đáy mắt hiện rõ ý cười, rất rất cẩu huyết, y hệt đam ngôn tình hiện đại….. Ta phi! Ta đây đọc trên dưới ngàn truyện rồi, mấy trò này cũ rích rồi nhá. Ta không để ý đâu. Các người cũng đừng để ý nhá….. Nhưng nói nhỏ, ta cũng thấy rất lãng mạn.
——-
Sau bữa sáng, Hiểu Thiên thay xiêm y lại, sửa soạn lại một chút, sau đó ra ngoài, cùng với Khải Nguyên hồi cung. Trốn đi tròn một ngày, nàng dám chắc trong cung náo loạn một hồi nha. Không biết lát nữa về cung có bị trách phạt không nữa. Lại còn đám người tiểu Nhiên và Khải Duệ về từ lúc nào không biết nữa. Sáng nay hỏi tiểu nhị thì hắn nói về từ khi rạng sáng, không chờ bọn họ. …….
– Nàng không về sao?
– Hử?
– Còn hử hả? Không lên ngựa đi. Ta đưa nàng về.
– À…. Ừ….
– Đưa tay đây. Ta kéo nàng lên.
Hiểu Thiên đưa tay cho hắn, liền được hắn kéo lên lưng ngựa, chỉnh cho nàng ngồi ngay ngắn rồi mới thúc ngựa rời đi. Suốt quãng đường đó, cả hai không ai nói với ai tiếng nào. Hiểu Thiên thì mải mê suy nghĩ về chuyện cảu hai người, rốt cục là tại sao lại ra như vậy chứ. Còn Khải Nguyên, trong đầu toàn là chuyện ban sáng. Hắn cung không tin nổi mình lại có thể hôn nàng như vậy. Bao năm qua quanh hắn là cung nhân mĩ miều diễm lệ, vậy mà chưa lần nào hắn động lòng. Vậy mà bây giờ nàng lại có thể khiến hắn rung động thật sự sao? Trên môi còn vương vấn độ ấm, vương cả hơi thở dồn dập và mùi hương của nàng. Vẫn còn nhớ cả gương mặt ửng hồng đáng yêu làm người ta không tự chủ được muốn bá chiếm làm của riêng. Đúng là quá đáng yêu a.
– Nàng không xuống sao?
Mỗi người một suy nghĩ, về đến cổng thành rồi mà cung không hay. Hiểu Thiên giật mình, quay qua nhìn hắn, sau đó leo xuống lưng ngựa. Khải Nguyên đỡ nàng xuống, sau đó sai tiểu Đào tử đưa nàng về cung. Không ngờ hắn lại cùng nàng lẽo đẹo theo mình về phía Cẩm Long cung.
– Tiểu Đào tử. ta nói ngươi đưa nàng về cung.
– Nô tài đang đưa nương nương về cung.
– Dạ mĩ cung đi hướng kia, sao ngươi lại đưa nàng đi hướng này.
Tiểu Đào tử lúc này mới nhớ chưa nói chuyện chuyển cung cho hai người bọn họ. Thảo nào thấy Hiểu Thiên vừa đi vứa ngó lung tung. Liền mang chuyện đổi cung theo ý của Thái hậu ra kể cho hai người bọn họ. Sau khi nghe xong, không hẹn mà cả hai người cùng đần mặt ra một lúc.
Hiểu Thiên : “ Cái gì? Ở Cẩm Phụng cung? Ở cái cung ngay sát cung của hắn? Không khéo một ngày đụng mặt năm bảy lần? Không! Thể! Nào!!!!”
Khải Nguyên: “ Sao tự dưng mẫu hậu lại muốn chuyển cung? Người làm vậy là có ý gì? Hắn ở cạnh nàng….. Điều này….. Đừng nói là do mẫu hậu sắp đặt nha. Không phải chuyện đùa đâu.”
Tiểu Đào tử : “…….”
– Thôi nàng về nghỉ ngơi đi. Ta đi trước.
Nói nhanh đi nhanh, loáng một cái, Khải Nguyên đã rời khỏi tầm mắt Hiểu Thiên. Nàng cùng chẳng nói gì, chỉ dùng cặp mắt nhìn hắn như nhìn quái vật. (!) Cái gì đấy? Nàng làm gì hắn à? Sao chạy nhanh như vậy chứ? Có phải ma đuổi đâu. Sau đó quay ngoắt một cái, hướng về phía đối diện đi.
– Nương nương! Cẩm Phung cung đi lối này.
Tiểu Đào tử đau khổ nhắc nhở nàng, sau đó dẫn nàng theo lối mà Khải Nguyên vừa đi, đến một tẩm cung khác. Đó chính là Cẩm Phụng cung. Không hổ danh là cung dành riêng cho hoàng hậu, nơi này bao trumg bởi một màn phù hoa diễm lệ. Đại sảnh lớn ơn hảnh đại sảnh của Dạ Mĩ cung, lại nằm ở trung tâm hoàng thành, người qua người lại không ngớt. Nhìn phía đông là là Cẩm Long cung, nhìn về phía nam là ngự hoa viên, phía tây còn có Vọng Lâu các, là một đài ngắm trăng thưởng rượu ngày nhàn nhã của cung nhân và hoàng thượng. Vào bên trong, một bức tranh lớn theo hoa sen, trời mây cùng bạch hạc. Từng nét thêu bằng chỉ màu vô cùng tinh tế, nếu không phải là người có mắt thẩm mĩ chắc sẽ không hiểu được vẻ đẹp của bức tranh. Xung quanh còn là màn quây bằng lụa mỏng m