
sao lòng vẫn thấy không yên. Cuối cùng, Kăply đành bắt mình bò lồm cồm trên chiếc nệm lông chim, vừa bò vừa quay đầu như một cỗ xe tăng quay nòng đại liên, quét mắt ra bốn phía, vẫn không thấy gì khác thường.
Nhưng Kăply vẫn cảm thấy rờn rợn. Có điều gì đó như là một nỗi lo lắng mơ hồ đang xâm chiếm lấy nó từng phút một. Nó quay sang chiếc giường bên cạnh, nổi quạu khi thấy thằng bạn nó vẫn đang hả họng ngáy khò khò.
– Nguyên, dậy đi! – Kăply co cẳng đạp vào thành giường một cú thật lực, đến mức chiếc giường suýt lệch đi.
Nguyên mở bừng mắt, bắn người lên như nút chai sâm banh bật nắp, và khi phát hiện ra cú chấn động vừa rồi không phải do trời sập, hai hàm răng nó nghiến vào nhau ken két:
– Bộ chó dại cắn mày hả, thằng điên!
Kăply đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:
– Đừng có thét be be lên như thế.
Mặt nó lộ vẻ nghiêm trọng:
– Mày biết không, ở trong phòng…
– Ở trong phòng sao?
– Có một cái gì đó rất đáng sợ. – Kăply tiếp tục mấp máy môi một cách bí mật.
Nguyên đảo mắt một vòng, rồi quay lại, giọng ngờ vực:
– Tao có thấy gì đâu.
– Tại mày không nhìn thấy đó thôi.
Nguyên đã có vẻ bắt đầu bực mình. Nó thở phì phì vào mặt Kăply:
– Thế mày nhìn thấy cái con khỉ gì thế?
– Tao hả? – Kăply láo liên mắt – Tao cũng có nhìn thấy gì đâu.
Cùng với một tiếng gầm tức tối, thân hình của Nguyên đã bắn vèo sang chiếc giường Kăply đang ngồi, nếu nó học được cách hóa phép cho khói xịt ra sau mông thì lúc này chắc chắn trông nó giống y chang một chiếc hỏa tiễn.
Nguyên nhanh, Kăply còn nhanh hơn. Đã đề phòng từ trước, thấy thằng-bạn-đại-ca của mình vừa nhúc nhích, Kăply đã phóc xuống đất, co giò vọt thẳng lại chỗ phòng tắm, vừa chạy vừa ầm ĩ phân bua:
– Tao đâu có đùa. Tao không nhìn thấy gì nhưng tao…
Đang chạy thục mạng, Kăply bỗng khựng lại như một chiếc xe thắng gấp, tiếng nói văng đâu mất. Nó loạng choạng mất một lúc mới đứng thẳng người được trước chiếc bàn kê kế bức vách phòng tắm.
Phải mất mấy giây sau, đôi môi Kăply mới tìm lại được tiếng nói, chỉ khác là giọng nó bây giờ tràn đầy khiếp sợ:
– Nhưng bây giờ thì… tao… tao… thấy rồi.
Từ đằng giường, Nguyên cũng đã nhìn thấy điều mà Kăply vừa phát hiện. Nó rùng mình khi nhận ra pho tượng báo tử của Baltalon đặt trên bàn đang phát sáng một cách bất thường. Cho đến nay, Nguyên và kể cả bọn Êmê, K’Tub, Suku, Păng Ting vẫn không đoán ra pho tượng được làm bằng chất liệu gì nhưng chắc chắn là pho tượng chưa từng phát sáng trong hơn hai mươi ngày qua.
Nguyên run run đặt chân xuống sàn, luống cuống xỏ dép và lập cập lê bước về chỗ chiếc bàn, xấu hổ khi bắt gặp mình bỗng nhiên nhát gan không thua gì Kăply.
Kăply không quay đầu lại nhưng vẫn nhận ra Nguyên đã ở ngay sau lưng mình. Nó thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào pho tượng:
– Nó chớp nháy mày ạ.
– Đây là một kiểu đèn tín hiệu.
Nguyên giải thích bằng một giọng phải nói là trước nay Kăply chưa hề nghe thấy bao giờ. Nó khào khào, yếu ớt và không một âm vang.
Kăply ngọ nguậy đầu để biết là mình chưa bị đóng băng:
– Tao vẫn chưa nhìn thấy con số 7 đâu.
– Có thể nó ở trong phòng tắm, cũng có thể ở một xó xỉnh nào đó. – Nguyên lừng khừng đáp, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp bằng giọng ráo hoảnh – Thật ra nhìn thấy hay không nhìn thấy con số 7 bây giờ đã không còn là chuyện quan trọng.
– Sao lại không quan trọng? – Kăply chép miệng nói, biết mình chỉ phản đối cho có lệ. Nó thừa biết hôm qua còn tám ngày thì hôm nay dứt khoát là chỉ còn bảy ngày, không thể có chuyện thỉnh thoảng còn chín ngày được.
– Căn cứ vào những gì tụi mình đang nhìn thấy, không cần phải thông thái như thằng Suku mới hiểu được rằng khi kỳ hạn chỉ còn đúng một tuần, pho tượng của Baltalon sẽ bắt đầu phát tín hiệu nhắc nhở.
– Ý mày muốn nói là pho tượng sẽ phát sáng cho tới ngày cuối cùng?
– Đó là ý của Baltalon chứ không phải ý của tao.
Kăply lắng nghe câu nói cay đắng của Nguyên phát ra từ sau gáy, cố đoán xem thằng bạn của mình đang ở trong tâm trạng nào nhưng cái đầu lười biếng của nó lại chẳng chịu hoạt động gì ráo.
– Thế tụi mình…
Vừa nói Kăply vừa quay lại nhìn Nguyên, bắt gặp Nguyên cũng đang nhìn nó, và giữa hai bộ mặt đang trơ trơ chìa vào mắt nhau đó, khó mà nói bộ mặt nào trông tiêu điều thảm hại hơn bộ mặt nào. Chỉ trong tích tắc, Kăply hiểu là chẳng cần thiết phải hỏi thêm gì nữa vì rõ ràng nó đã đọc được trong mắt Nguyên và biết rằng Nguyên cũng đã đọc được trong mắt nó câu trả lời khá giống nhau cho bài toán sinh tử này: Kệ xác nó, tới đâu hay tới đó!
* * *
K’Tub ré lên ngay giữa đại lộ Brabun chẳng thèm kiêng cữ gì ráo khi nghe Kăply kể về sự phát sáng của pho tượng:
– Trời đất! Sao hồi sáng anh không kêu em và chị Êmê chạy qua coi với?
– Lúc đó gấp quá, anh sợ trễ học.
K’Tub giương cặp mắt rất chi là tò mò ra nhìn Kăply:
– Thế pho tượng phát sáng như thế nào?
– Như thế nào hả? – Kăply tặc tặc lưỡi – Ờ, khi tỏ khi mờ. Đại khái giống như một ngôi sao vậy.
K’Tub chỉ tay vào dãy đèn chớp nháy trước QUÁN CHÁO LÚ bên kia đường:
– Giống vậy không, anh K’Brêt?
– Ờ, vậy đó.
Êmê chẳng lòng dạ đâu quan tâm ba thứ