Old school Swatch Watches
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326302

Bình chọn: 8.00/10/630 lượt.

ian hơn chúng ta chút xíu thôi.

Suku đáp với cái miệng méo xệch, không phải vì Mua quát nó mà vì chính những điều nó vừa nói ra.

Lúc này, bọn trẻ đang đứng trước một cánh cửa không biết là thứ bao nhiêu. Cánh cửa này cũng giống hệt những cánh cửa tụi nó đi qua, chỉ khác về chất liệu – cánh cửa này làm từ loại đá màu tím.

Steng nhăn nhó:

– Thôi, đừng cãi nhau nữa.

Quay bộ mặt đầy mụn sang phía Nguyên, nó hất đầu:

– Tới phiên mày đó.

– Sao?

– Cánh cửa này không mở được bằng thần chú. Theo như thầy N’Trang Long nói thì không ai trên đời này mở được nó.

Nguyên há hốc miệng:

– Ngay cả ba mày cũng không mở được à?

– Ngay cả ba tao cũng không mở được.

– Thế…

– Chỉ người nào sở hữu báu vật của lâu đài K’Rahlan mới mở được cánh cửa này. – Steng liếc chiếc hộp kim loại đang phồng lên trong túi áo Nguyên, nôn nóng giục – Mày lấy chiếc hộp trong túi ra đi…

Kăply gật gù ra vẻ hiểu biết:

– Như vậy chỉ có câu thần chú kim cương số 7 mới mở được.

– Anh K’Brêt. – Suku kêu lên – Anh Steng vừa bảo cánh cửa này không thể mở được bằng thần chú.

Như để phụ họa với Suku, thằng Steng nhún vai:

– Chẳng có câu thần chú nào trong chiếc hộp này hết. Đây là chiếc hộp đặc ruột. K’Brăk, bây giờ mày đặt chiếc hộp vào cái hốc kia.

Theo tay chỉ của Steng, bọn trẻ nhìn thấy một cái hốc hình chữ nhật khoét lõm ở góc dưới cánh cửa, nếu không chú ý không ai có thể phát hiện.

– Hóa ra chiếc hộp này chỉ là chiếc chìa khóa để mở cửa vào nghĩa trang.

Nguyên lẩm bẩm và thận trọng làm theo lời Steng. Chiếc hộp đi vào khe hở một cách vừa vặn, trót lọt, y như chìa khóa ăn vào ổ khóa.

– Thế đằng sau cánh cửa này là một kho tàng hả anh Steng? – Thằng K’Tub không nén được hiếu kỳ, lại ngoác miệng hỏi.

Steng chưa kịp thốt hai từ quen thuộc “không biết”, cánh cửa đã cuốn lên như loại cửa rèm, nhường lối cho bọn trẻ đi qua.

Kăply đi theo Steng, vừa ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên thấy cửa vẫn mở toang:

– Nó không tự động đóng lại như những cánh cửa kia sao?

– Khi nào có người rút chiếc hộp ra khỏi hốc thì nó mới đóng lại.

Kăply đang định hỏi tiếp “Thế nhỡ Macketa mò tới đây thì sao?”, hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc đã đồng loạt dội vào tai khiến nó ngoảnh phắt lại.

Tím. Chỉ có tím và tím. Một thế giới màu tím đập vào mắt khiến Kăply phải nhắm mắt lại một lúc mới dám từ từ hé ra.

Trước mặt nó lúc này là một căn phòng rộng mênh mông như một tòa đại sảnh, có thể chứa được cả ngàn người, đặc biệt bốn phía, cả nền nhà lẫn trần nhà đều gắn một loại đá tím đến nhức mắt. Chắc chắn loại đá đặc biệt này cùng một loại với cánh cửa dẫn vào đây! Kăply nghĩ bụng và bất giác “ồ” lên khi phát hiện tòa đại sảnh mà tụi nó vừa đặt chân vào hoàn toàn trống rỗng. Không hề có kho tàng hay báu vật nào trong này hết, thậm chí đến ngay cả chiếc ghế để ngồi cũng không.

– Steng! – Tam la lớn – Mày có dẫn tụi tao đi nhầm chỗ không đấy? Vào đây để làm gì?

– Ờ, vào đây để làm gì? Tụi tao đâu có cần chỗ ngủ! – Kan Tô cắm mười ngón tay vào mái tóc bù xù như đống rơm, ngoác miệng hùa theo, có vẻ hai thằng này từ đầu đến giờ không có cơ hội hé môi được tiếng nào đã ấm ức lắm rồi.

– Steng, bạn nói đi! Bây giờ chúng ta phải làm gì với căn phòng này?

Păng Ting nhìn Steng, cố lấy giọng nhẹ nhàng, nhưng với thằng Steng tụi bạn tấn công nó dồn dập như vậy đã là quá đáng lắm. Thực ra thì ngay cả nó, nó cũng đâu có biết thầy N’Trang Long bảo nó dẫn các bạn vô chỗ này để làm gì.

Đã vậy, Bolobala lại bồi thêm một câu:

– Hay bạn cho rằng tụi này sắp banh ta lông cả đám và có ý giới thiệu cho tụi này một ngôi mộ đẹp đẽ và đủ rộng để…

Tới đây thì Steng không chịu đựng nổi nữa. Bolobala chưa nói hết câu, nó hấp tấp đưa hai tay lên bịt tai và rống lên tức tối:

– Im đi!

– Đứa nào kêu gì ta đó?

Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài thình lình hắt vào khiến bọn trẻ suýt chút nữa bắn người lên không.

Cả bọn lật đật lia mắt trông ra, thấy bốn, năm bóng người đang lao vào như gió lốc. Lão quản gia Imđi chạy trước, tiếp theo là họa sĩ Yan Dran, bà Êmô, cuối cùng là giáo chủ Ama Êban chễm chệ trên lưng con cọp vàng.

Lão Imđi chạy nhanh nhất. Lão đâm bổ tới trước mặt bọn trẻ, tay huơ huơ cây gậy trắng như ống xương, bộ tịch hí ha hí hửng:

– Đứa nào vừa gọi ta vậy hử? Cần ta giúp một tay phải không?

Trong khi tụi bạn nghiến chặt răng để không phá ra cười thì Steng mặt mày méo xẹo. Nó bỏ tay khỏi tai, ấp úng:

– Ờ… ờ… dạ… dạ không ạ…

Bà Êmô đảo mắt một vòng, kêu lên xúc động:

– Thì ra tụi con ở hết trong này.

Ama Êban thúc cọp lên phía trước, giọng nhẹ nhõm:

– Macketa chưa tìm tới chỗ này à?

Giáo chủ Madagui vừa thở ra, ngay lập tức lại phải hít hơi vào. Bọn Kăply chưa kịp đáp, câu trả lời đã vọng vào từ ngoài cửa:

– Ta tới rồi. Cảm ơn ngươi đã quan tâm, Ama Êban.

Cùng với câu nói, một bóng người tầm thước có dáng dấp thanh nhã sải bước tiến vào. Hắn hất nhẹ vạt áo chùng màu mỡ gà như để rũ bụi, hừ mũi:

– Nếu Mackeno và Păng Sur không làm phiền ta ở bên ngoài thì chắc chắn ta đã vào đây trước ngươi rồi.

Như để chứng minh cho lời nói của trùm Hắc Ám, hiệu trưởng N’Trang