80s toys - Atari. I still have
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326275

Bình chọn: 7.00/10/627 lượt.

ng K’Tul.

– Theo anh là có đấy. – Kăply vặc lại thằng oắt, câu chuyện về Balibia và khu rừng tiên tri gã Mustafa kể hôm trước hiện về trong trí nó – Nếu được Macketa phù phép, bất cứ cây chổi nào cũng có thể tăng tốc độ lên gấp mười lần.

– Nhưng hiện nay thì Macketa không hề cỡi chổi, anh K’Brêt. – Tiếng Suku run rẩy – Cái mà hắn đang cỡi hình như là… là… một con rồng.

– Cậu nói… nói… gì, cậu Suku? – Gã Mustafa lo lắng hỏi, tới lượt gã run rẩy – Trùm Hắc Ám đang cỡi… cỡi… rồng rượt theo à?

– Ờ, ờ… tôi đã nhìn kỹ lại rồi. Hình như không phải rồng. – Không muốn gã tài xế lăn ra xỉu trước khi tấm thảm kịp đáp xuống đất, Suku lập tức chống lại chính mình – Theo tôi, hắn vẫn đang cỡi chổi…

– Thế sao khi nãy cậu bảo hắn cỡi rồng? – Mustafa không giấu vẻ nghi hoặc.

– Đơn giản thôi, chú Mustafa. Rất đơn giản. Và nói chung là vô cùng đơn giản. – Suku cố kéo dài thời gian bằng cách nói lăng nhăng, đầu xoay như chong chóng để nghĩ kế – Sở dĩ tôi nhầm chẳng qua do cây chổi Macketa đang cỡi… có hình dáng như một con rồng. Theo tôi biết thì vẫn có một loại cây cong queo và… uốn lượn… và… và…

Nếu lúc đó Steng không lên tiếng chẳng biết thằng Suku còn cà lăm đến bao lâu nữa. Steng reo ầm, vô tình chấm dứt nỗi khổ của nhà thông thái:

– Nghĩa trang kia rồi! Ở bên phải. Đáp xuống đi, chú Mustafa!

Không cần Steng nhắc đến lần thứ hai, tấm thảm lao xuống địa điểm nó vừa chỉ với tốc độ của một quả bom.

Và cái cảnh tấm thảm đập đánh “binh” xuống đất và mười hai hành khách cộng với gã tài xế văng tung tóe mỗi người một nơi cũng gợi nhớ kinh khủng đến hình ảnh những miểng bom bay tứ tán trong không trung.

Chương 27

CĂN PHÒNG MÀU TÍM

Nguyên bò dậy trước tiên. Nó nén đau, quờ tay tìm chiếc hộp, nhét vô túi áo và đảo mắt kiếm thằng Steng:

– Làm gì nữa hả Steng?

Steng nhoài mình ngồi lên và cà nhắc chạy về phía nghĩa trang:

– Đi theo tao.

– Đứng lại! Khôn hồn thì đưa chiếc hộp ra đây!

Tiếng Macketa hét lồng lộng bên tai. Bọn trẻ ngoảnh lại, thấy con rồng chở hắn đã sà gần tới đất.

Lần này thì gã Mustafa đã thấy đích thị đó là con rồng nhưng gã chẳng còn tâm trí đâu để vặc lại thằng Suku ba xạo. Gã lúp xúp chạy theo bọn trẻ, bỏ mặc tấm thảm nằm tênh hênh giữa trời, vừa chạy vừa rên rỉ:

– Chờ tôi với! Chờ tôi với, các cậu ơi!

Nghĩa trang do ba Steng xây dựng là một nghĩa trang khổng lồ và đẹp như một công trình kiến trúc hiện đại. Cổng rào là một mái vòm cong cong như lối vào nhà hát, với rất nhiều bậc tam cấp lát bằng đá trắng.

Steng dẫn đầu bọn trẻ chạy thẳng tới đó.

– Vô đây chi vậy? – Nhỏ Mua biến sắc, ngần ngừ hỏi.

– Cứ vô đi. Không sao đâu Mua.

Kăply cất giọng trấn an nhỏ bạn và trấn an cả chính mình. Nó không biết tất cả những gì mà tụi nó đang làm có ý nghĩa gì nhưng nó tin một khi thằng-bạn-đại-ca của nó không phản đối mệnh lệnh của Steng có nghĩa là thằng Steng xứng đáng để ra lệnh cho tụi nó.

Theo chân Steng, bọn trẻ men theo lối đi giống như một hành lang, quanh quanh quẹo quẹo và càng lúc càng dốc xuống như thể cả bọn đang chuẩn bị thám hiểm ruột trái đất.

Nhìn thằng Steng lầm rầm niệm chú để mở từng cánh cửa trong lòng đất, Nguyên nhớ đến những ngóc ngách bí hiểm trong lâu đài Sêrôpôk, chợt có cảm giác gây gây lạnh nơi sống lưng.

– Sao mày biết những câu thần chú này hả Steng? – Nó tìm cách gợi chuyện để đánh tan sự im lặng đáng sợ.

– Ba tao nói cho tao biết.

Gã Mustafa nhíu mày, tay xoay xoay chiếc khăn bịt đầu như một cách để giữ cho mình khỏi run:

– Tại sao ba cậu lại phù phép những cánh cửa này hở cậu? Tôi không nghĩ có người nào lại bỏ thì giờ đi ếm từng cánh cửa trong nghĩa trang.

– Cái đó thì tôi không biết, chú Mustafa. – Steng vừa đáp vừa sờ tay lên chóp mũi.

Nguyên làm thinh một lát, tự nhiên thấy căng thẳng, lại hỏi, đúng cái câu nhỏ Mua vừa hỏi lúc nãy:

– Tụi mình vô đây chi vậy?

– Vụ này tao cũng không biết luôn, K’Brăk. – Steng bối rối đáp.

Câu trả lời của thằng nhóc khiến tụi bạn nó tưởng ai vừa liệng đá trúng đầu.

– Lúc này mà anh còn giỡn hả, anh Steng! – K’Tub rít lên, chân đã muốn nhảy tưng tưng lắm rồi.

– Anh không biết thật mà. – Steng nuốt nước bọt – Anh chỉ làm theo lời dặn của thầy N’Trang Long.

Êmê len tới trước, cầm tay Nguyên lay lay:

– Anh K’Brăk, có lẽ thầy muốn tụi mình chui vô trong này để Macketa không tìm ra được.

Nguyên ngạc nhiên thấy mình không tìm cách tránh xa Êmê như mọi lần. Trong không khí lạnh lẽo dưới lòng đất nó nhận ra bàn tay nhỏ bạn thiệt ấm áp và cảm giác đó làm nó thấy dễ chịu hết sức.

– Ờ… ờ… – Nó lúng túng đáp, nghe giọng mình lạ lẫm đến mức không nhận ra.

– Hắn sẽ lần tới đây ngay bây giờ đó, anh K’Brăk. – Suku vùng nói.

– Em đừng làm mọi người sợ, Suku! – Mua nạt thằng oắt bằng giọng khào khào như hết hơi mặc dù nó không hề muốn tỏ ra nó là người sợ đầu tiên – Làm sao Macketa có thể vào đây được khi mà hắn không hề biết gì về những câu thần chú của ba Steng?

– Chị Mua, với những đại phù thủy như Macketa, chủ nhân núi Lưng Chừng hay Tam tiên, việc mở những cánh cửa này chẳng có gì khó khăn hết. Cùng lắm thì họ chỉ tốn thời g