The Soda Pop
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327941

Bình chọn: 9.5.00/10/794 lượt.

tầm ngầm mà ghê thiệt.

– Em thấy anh còn ghê hơn đó, anh K’Brêt. – K’Tub trả đũa.

Trước khi Kăply kịp giơ tay cốc cho K’Tub một cái, Nguyên đã hắng giọng:

– Tam làm thơ tặng Bolobala đó.

– Đúng rồi. – Êmê xuýt xoa – Chữ B. trong lời đề tặng là Bolobala.

– Ờ há. – Kăply đấm hai tay vào nhau – Ý tứ trong bài thơ, đọc lên là biết ngay nó khoái con nhỏ Bolobala.

– Đọc lên chưa biết ngay đâu, anh K’Brêt. – K’Tub lại xỏ ngọt ông anh, nó vẫn chưa hết ấm ức vì bị Kăply coi thường – Phải đợi anh K’Brăk và chị Êmê nói ra rồi anh mới biết mà.

Phần hai của bữa ăn trưa hôm đó đã diễn ra như vậy. Bài thơ của Tam đã bất ngờ dập tắt cuộc cãi cọ triền miên giữa cha con ông K’Tul khiến không khí quanh bàn ăn trở nên vui vẻ và dễ chịu chưa từng thấy.

Bọn trẻ và bà Êmô thấy dễ chịu đã đành, ngay cả ông K’Tul cũng cực kỳ khoan khoái: lần đầu tiên bọn trẻ bàn tán vè bài vở trên tờ Tin nhanh N, S & D mà hổng thấy xài đến những từ chói tai như “lá cải” hay “vớ vẩn” dù ông vểnh tai rình cả buổi.

Trời vừa sập tối, thám tử Eakar đã thu mình trên nóc nhà quen thuộc gần ngọn tháp phía bắc. Ngoài đội bảo vệ của nhà trường do lão Chu cầm đầu, còn có sáu phù thủy siêu hạng của Cục an ninh tham gia cuộc vây bắt đêm nay.

Khi Eakar yên vị trong chỗ nấp và không gian đã bắt đầu đậm đặc mùi dầu mùi, bốn nhân viên an ninh lập tức chia nhau án ngữ bốn cổng ra vào ở phía trong, hai nhân viên khác chặn hai cánh cổng còn lại ở bức tường thành phía ngoài, tất cả cặp mắt đều căng vào bóng tối, gậy phép lăm lăm trong tay.

Bên ngoài bức tường thành là đội tuần tra của lão Chu.

– Với cách bố trí như thế này, chắc chắn một con kiến cũng không chui lọt chớ, ông N’Trang Long?

Cục trưởng Cục an ninh hừ giọng hỏi, không giấu vẻ ngờ vực. Lúc này bọn họ – Cục trưởng Ama Moto, Bộ trưởng Kan Kuru và hiệu trưởng N’Trang Long đang đứng chỗ hành lang trước phòng y tế, chờ đêm xuống.

– Một con kiến thì không chui lọt nhưng một con người thì có thể chui lọt, ông Ama Moto. Nên tôi chỉ có thể đảm bảo với ông về kiến thôi.

Câu trả lời bông phèng của thầy N’Trang Long làm ông Cục trưởng sa sầm mặt:

– Tôi thiệt không hiểu tại sao ông còn khôi hài được trong lúc này. Tôi thấy ông giống như người bệnh đó, ông N’Trang Long.

– Chắc ông Cục trưởng không để ý là chúng ta đang đứng trước phòng y tế. – Thầy N’Trang Long đáp trả bằng giọng không có vẻ gì là thầy đã chán đùa giỡn – Vì vậy ông không nên lo lắng cho tôi nếu chẳng may vì ông trù ẻo mà tôi đâm ra bệnh thiệt.

– Hổng có chuyện đó đâu. – Bộ trưởng Kan Kuru lên tiếng. Y như thể miếng thịt bị kẹp cứng giữa hai lát bánh mì, ông luôn luôn cảm thấy khó thở khi đứng giữa ông Cục trưởng quạu quọ và ông hiệu trưởng cứng đầu – Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều cùng một mục đích…

Nhưng ông Kan Kuru đầy thiện ý kia không có dịp nói hết câu hòa giải của mình.

– Đi!

Thầy N’Trang Long quát khẽ và băng mình ra giữa sân trường. Ama Moto và Kan Kuru vội vã lao theo, hai cái miệng gần như hỏi cùng một lượt:

– Gì thế?

– Hắn đã xuất hiện rồi à?

Thầy N’Trang Long không đáp, nhưng cái cách thầy lia mắt về cánh cổng phía đông cho thấy thầy đã phát hiện ra điều gì đó. Ama Moto bồn chồn sục mắt vào bóng tối:

– Sao tôi hổng thấy gì hết?

– Hắn độn thổ. – Thầy N’Trang Long thì thầm.

– Độn thổ? Ông không đùa đó chớ, ông hiệu trưởng? – Bộ trưởng Kan Kuru bật kêu – Làm sao thủ phạm có thể độn thổ trong trường Đămri được?

– Vậy mới hay.

Thầy N’Trang Long buông gọn, câu nói không rõ ý tứ khiến Ama Moto và Kan Kuru bất giác nghệt mặt ra. Nhưng trước khi hai vị khách kịp thắc mắc về hiệu lực của bùa Bất khả xâm phạm, thầy đã phóng vèo ra cổng:

– Đi theo tôi.

Nhác thấy Cục trưởng Ama Moto phi tới, nhân viên an ninh đang canh giữ cánh cổng phía đông lễ phép:

– Thưa ngài…

– Có thấy gì khả nghi không? – Ama Moto sốt ruột cắt ngang.

– Dạ không ạ.

Vèo một cái, trước vẻ mặt ngơ ngác của tên thuộc hạ, Ama Moto đã biến mất sau cánh cổng, hối hả rượt theo Bộ trưởng Kan Kuru và thầy N’Trang Long.

Ông bắt kịp hai người kia ở giữa cánh đồng cỏ, và câu đầu tiên ông thốt ra là một lời càu nhàu:

– Ông không định dẫn bọn tôi đi hái hoa đó chớ, ông N’Trang Long?

– Lối đi dưới lòng đất đâu có giống lối đi trên mặt đất. Tôi tưởng là ông đã từng độn thổ rồi mà.

Có thể thấy Cục trưởng Cục an ninh hoàn toàn bị sốc, không phải vì giọng điệu châm biếm của vị hiệu trưởng mà vì ý nghĩa của câu nói:

– Hổng lẽ ông muốn nói thủ phạm đang ở ngay dưới chân chúng ta?

Thầy N’Trang Long mỉm cười, chân vẫn lướt như bay trên đồng cỏ:

– Ông đã nói đúng cái điều tôi muốn nói rồi đó, ông Cục trưởng.

– Không thể nào! – Ama Moto ré lên – Tôi không tin ông có khả năng nhìn xuyên qua mặt đất.

– Chẳng ai có khả năng siêu phàm đó hết, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long nhanh nhẩu tán thành – Tôi lại càng không.

– Thế… – Tiếng ông Kan Kuru cất lên, trước sự khẳng định của thầy N’Trang Long về tung tích của tên “mông tặc”, ông cũng cảm thấy ngứa ngáy không thua gì ông Ama Moto.

– Các ông nghe nè. – Thầy N’Trang Long ngắt lời ông Bộ trưởng – Hổng có gì gọi là ki