XtGem Forum catalog
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328012

Bình chọn: 9.00/10/801 lượt.

ô Na, thưa giáo sư.

Có vẻ câu trả lời của pháp sư Lăk ra ngoài tiên liệu của Akô Nô nên gương mặt trẻ con của vị giáo sư lớp Cao cấp 1 cau lại một hồi lâu. Trong một lúc, pháp sư Lăk có cảm tưởng giáo sư Akô Nô đang đứng đó nhưng tâm trí của ông đã đi đâu ra khỏi phòng.

– Thưa giáo sư… – Pháp sư Lăk nhìn chăm chăm bộ mặt thẫn thờ của giáo sư Akô Nô, dè dặt lên tiếng, trông ông cẩn thận như thể đang đánh thức một đứa bé đang ngủ say.

Akô Nô rõ ràng là bị giật mình. Ông choàng tỉnh, và lập tức trợn mắt lên, giọng bốc khói:

– Thế lão N’Trang Long có nói tại sao lão không thèm cho ta biết chút xíu gì về âm mưu thổ tả này không? Hổng lẽ ngay cả lão cũng muốn ta chết quách cho rồi?

Pháp sư Lăk cố giữ thái độ nhã nhặn:

– Về nguyên tắc, ngài hiệu trưởng không được phép tiết lộ với giáo sư về kế hoạch của Cục an ninh…

– Nguyên tắc cái mốc xì! – Lần thứ hai trong vòng năm phút, Akô Nô nổi khùng. Mặt ông đỏ bầm theo câu nói.

Pháp sư Lăk vẫn nhẫn nại:

– Nhưng ngài đã có kế hoạch bảo vệ an toàn cho ông, thưa giáo sư.

Akô Nô hừ mũi:

– Ta không thích an toàn bằng cách tỉnh dậy trong phòng y tế của ông đâu, ông Lăk.

– Đó là chuyện ngoài ý muốn, thưa giáo sư. Lẽ ra ông đã thoát hiểm một cách nhẹ nhàng. Nhưng K’Brăk và K’Brêt bất ngờ ra tay đánh nhau với bọn người của Ama Moto khiến ông bị chấn động mạnh.

– Ra vậy. – Akô Nô đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn pháp sư Lăk – Thế lão N’Trang Long định cứu ta bằng cách gì vậy? Hừm, nếu lão là kẻ sợ nguyên tắc đến nhũn người ra như thế, ta không nghĩ lão dám trực tiếp đối đầu với Cục an ninh đâu.

– Theo kế hoạch, người ra tay cứu ông không phải là ngài hiệu trưởng mà là một người khác…

Sực nhận ra mình lỡ lời, pháp sư Lăk im bặt. Nhưng Akô Nô đã chồm sát vô người pháp sư:

– Người đó là ai?

Pháp sư Lăk nuốt nước bọt:

– Tôi không nói được. Về nguyên tắc…

Một lần nữa, Akô Nô chộp lấy sợi đai lưng của pháp sư Lăk.

– Dẹp cái nguyên tắc của ông đi. Sao cái trường thổ tả này lắm nguyên tắc thế. – Akô Nô gầm lên – Nói mau! Người đó là ai?

Một tay giữ thắt lưng, một tay tóm chặt các lọ thuốc toòng teng quanh hông, pháp sư Lăk ấp úng:

– Tôi không được phép nói tên người đó ra. Tôi chỉ có thể nói là… là…

– Là sao? – Akô Nô nóng nảy quát ầm – Là sao hở ông Lăk?

– Là… nếu như người đó chạm vào ông, ông sẽ biến mất trong mắt của Ama Moto và…

Pháp sư Lăk nói chưa hết câu, Akô Nô đã rụng người xuống đất. Trông ông giống như một con chim vừa bị câu nói của pháp sư Lăk bắn hạ.

Ôm lấy mái tóc trái đào giữa hai bàn tay, Akô Nô rên rỉ như một đứa bé mới bị ăn đòn:

– Păng Sur… Cô đã tha thứ cho ta rồi sao?

oOo

Có thể chia bữa ăn trưa ở lâu đài K’Rahlan hôm đó ra làm hai phần.

Phần đầu là màn trình diễn quen thuộc của ông K’Tul.

– Lão N’Trang Long ngày càng quá quắt. – Như thường lệ, món khai vị ưa thích của ông K’Tul là khoái trá đưa hiệu trưởng trường Đămri lên bàn mổ – Hổng lẽ lão không biết chống lại Cục an ninh sẽ bị khép tội gì sao? Hừm, theo ta thì lão già này tới số rồi, dì Êmô à.

– Cũng không nên tin hoàn toàn vào tờ Tin nhanh N, S & D, anh K’Tul. – Bà Êmô sắp muỗng nĩa ra bàn ăn, hờ hững nói – Tôi không nghĩ một người từng trải như N’Trang Long lại cho phép mình làm điều dại dột đó.

– Dù không phải lão đích thân ra tay, nhưng để xảy ra chuyện tồi tệ đó trong khuôn viên trường Đămri, lão cũng không thể thoái thác trách nhiệm. – Ông K’Tul ngừng một chút rồi nói tiếp bằng giọng rin rít – Nói chung, bất cứ ai cố tình cản trở Cục an ninh thi hành nhiệm vụ cũng là bọn đại ngu.

Khi nói câu này, ánh mắt sắc lạnh của ông K’Tul quét ngang qua mặt Nguyên và Kăply khiến hai đứa vội gầm mặt xuống đĩa thức ăn, trống ngực dộng thình thịch.

– Tối nay nếu Cục an ninh xác định được tên “mông tặc” là người của trường Đămri thì lão N’Trang Long rũ tù là cái chắc…

Y như đã từng xảy ra, đang thao thao, ông K’Tul lại bị thằng K’Tub làm cho cụt hứng ngang hông:

– Ba đừng quên chính thầy N’Trang Long mời ông Kan Kuru và ông Ama Moto xuống trường để truy bắt thủ phạm.

Nó liếc tờ báo trên tay ông K’Tul, môi bĩu ra:

– Ama Đliê bị sự hận thù làm cho mất trí nên hắn có thể nghĩ thầy N’Trang Long ngu đến mức sẵn sàng tự đưa mình vào tù. Còn ba việc gì phải tin theo lời lão.

Cả bàn ăn lo lắng chờ ông K’Tul gầm lên và chộp lấy chiếc muỗng cán dài. Nhưng khác với mọi lần, ông chẳng giống chút gì với quả mìn bị đánh thức.

– Có mày mất trí thì có!

Ông nhếch mép nhìn thằng con và vung tay một cái. Tờ báo trên tay ông đáp ngay chóc xuống trước mặt bọn trẻ, còn nhanh hơn chim bay. Hàng tít màu đỏ vắt ngang trang báo như một vệt máu:

HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG ĐĂMRI

KHÓ THOÁT VÒNG LAO LÝ

Bọn trẻ chúi đầu vào trang báo, càng đọc mồ hôi càng túa ra và chợt hiểu tại sao hôm nay ông K’Tul tự tin đến thế:

Theo như những gì phóng viên bản báo thu thập được, sự cố bất ngờ xảy ra ở trường Đămri sáng nay có thể đưa hiệu trưởng N’Trang Long vào vòng lao lý bất cứ lúc nào.

Xưa nay, để cấu thành một tội phạm phải có đủ bốn yếu tố, đó là: chủ thể, khách thể, mặt khách quan và mặt chủ quan của tội phạm. Chủ thể ở đây