
hôi hài trong lúc này đó chớ, ông hiệu trưởng?
– Tôi nghĩ là tôi rất nghiêm túc, thưa ông.
Như một mũi tên, Eakar bắn ra khỏi giường, lao về phía thầy N’Trang Long. Ông hổn hển nói, lắp ba lắp bắp, đã rất muốn ôm chầm lấy vị hiệu trưởng:
– Tôi rất… rất biết ơn ngài, ngài hiệu trưởng. Hóa ra là ngài vừa… vừa nói đùa. Ngài cũng biết thủ phạm vụ này không… không phải là tôi mà, đúng không?
– À, chỗ này thì… không đúng lắm. – Thầy N’Trang Long xoa xoa tay quanh vầng trán rộng, vẻ khó nghĩ – Có lẽ là tôi cần khẳng định lại một lần nữa: ông chính là tên “mông tặc”.
Trong một thoáng, Eakar trông rất giống người bị ném đá vào giữa mặt. Ông há hốc miệng:
– Thế sao…
– Ông Eakar, ông hãy bình tĩnh nghe tôi nói đây. – Thầy N’Trang Long chép miệng – Ông đúng là người đã làm ra những chuyện tày trời đó. Chuyện này ông Ama Moto và ông Kan Kuru có thể xác nhận.
Thầy mỉm cười:
– Ông cũng quá biết tôi rồi mà, phải không ông Eakar. Tôi không phải là người thích vu oan giá họa cho người khác.
Trước vẻ mặt hoang mang của nhà thám tử, thầy nheo nheo đôi mắt lục lạc, bàn tay lúc này đã nhảy từ trán xuống đâu đó chỗ đám râu xoăn:
– Nhưng cho dù sự thực đúng là như thế, tôi vẫn không tin ông làm việc cho phe Hắc Ám.
Bộ trưởng Kan Kuru cựa quậy chiếc bụng khổng lồ:
– Tôi không hiểu gì hết, ông hiệu trưởng.
Đôi mắt thầy N’Trang Long khẽ nhắm lại, như thể làm thế thì thầy dễ xâu chuỗi những ý nghĩ trong đầu hơn và thầy từ tốn nói trong khi vẫn khép chặt mắt:
– Nếu tôi đoán không lầm thì những ngày qua nhà thám tử của chúng ta đã hành động theo một sự sai khiến trong tiềm thức.
Bộ trưởng Kan Kuru “à” lên một tiếng:
– Có phải ông muốn nói đến hiện tượng mộng du?
– Tôi không nói thế, mặc dù về hình thức thì nó rất giống với chứng mộng du: khi điên cuồng tấn công các nạn nhân, thám tử Eakar không hề nhận thức được mình đang làm gì.
– Và sau đó thì ông Eakar quên sạch trơn? – Kan Kuru tiếp lời.
– Ông đã nói rất chính xác, ông Bộ trưởng.
– Ngài hay thiệt đó, ngài N’Trang Long. – Thám tử Eakar cảm động kêu lên – Tôi thề là tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong những khoảnh khắc đó. Tôi luôn đinh ninh tôi vẫn nằm suốt đêm trên nóc nhà, dĩ nhiên là có lúc tôi cũng mệt mỏi thiếp đi một chút…
– Ông Eakar, – thầy N’Trang Long ngắt lời nhà thám tử và mở bừng mắt ra – lúc mà ông tưởng là mình thiếp đi, thực ra là ông rời khỏi trường Đămri và đi gây án.
– Tôi không biết. – Giọng Eakar đau khổ – Tôi hoàn toàn không biết gì hết…
Cục trưởng Ama Moto quạu quọ:
– Dĩ nhiên là ngươi không biết.
– Ông đã rời khỏi trường, tấn công các nạn nhân, sau đó quay về trường rồi tỉnh dậy. – Thầy N’Trang Long tiếp tục giải thích bằng giọng đều đều – Và ông cứ nghĩ ông chưa hề rời khỏi vị trí, chỉ là thiếp đi một chút xíu thôi.
Cục trưởng Ama Moto ngước đôi mắt nghi ngờ vào mặt thầy N’Trang Long:
– Nhưng làm sao ông suy ra được tất cả những chuyện này, ông hiệu trưởng?
– Thoạt đầu, có cho vàng tôi cũng không dám nghĩ thủ phạm là thám tử của Cục an ninh. Tôi đâu có to gan dữ vậy! – Thầy N’Trang Long cố làm ra vẻ tỉnh queo nhưng có thể thấy hàng ria mép của thầy rung rung như giấu đằng sau nó một nụ cười. (Ông Ama Moto rõ ràng là đoán thấy nụ cười tinh quái đó nhưng chỉ khẽ nhăn mặt để chờ nghe tiếp) – Chỉ đến khi ông Eakar luôn miệng huênh hoang trên tờ Tin nhanh N, S & D rằng ông đã lần ra dấu vết của thủ phạm và quả quyết hắn là người của trường Đămri thì tôi mới bắt đầu chú ý xem xét. Nhỡ những gì Eakar tuyên bố là chính xác thì Cục an ninh đâu có để tôi yên, đúng không?
Thầy khụt khịt mũi và thản nhiên tiếp, phớt lờ tiếng tằng hắng bực bội của Cục trưởng:
– Ông Ama Moto nè, nói thiệt với ông là lúc đầu tôi cũng nghĩ đến lão Ôkô Na. Vì chỉ có lão già thổ tả này mới có khả năng rời khỏi trường mà đám nhân viên của ông và đám bảo vệ của tôi không hề hay biết. Nhưng tôi đã thức canh lão mấy đêm liền, thấy lão vẫn ngáy khò khò trong cũi. Ông cũng biết rồi đó, loại bùa ếm dán ở đền thờ phúc thần Kalăm đâu phải là thứ giỡn chơi.
Thầy khẽ lúc lắc đầu và chòm râu rậm của thầy bay ra một tiếng thở phì:
– Vậy mà ở bên ngoài, đêm nào cũng có nạn nhân ngã xuống vì tên “mông tặc”.
– Thế là ông nghĩ ngay đến thám tử Eakar? – Ama Moto hừ mũi.
– Hổng lẽ ông cho rằng tôi có thể nghĩ đến một ai khác?
Ama Moto cười mát:
– Ông tin tưởng đội ngũ giáo viên và đám bảo vệ của ông đến thế sao?
– Điều then chốt ở đây không phải là niềm tin, ông Ama Moto. – Thầy N’Trang Long khẽ nhún vai và bực mình xoắn lấy một lọn râu cằm – Vấn đề là các giáo viên và nhân viên bảo vệ của tôi không ai có khả năng ra vô trường Đămri mà không bị các siêu phù thủy của Cục an ninh phát hiện. Muốn tránh tai mắt của họ, chỉ có cách duy nhất là độn thổ. Bọn người của lão Chu tất nhiên cũng có quyền độn thổ chút chút, do yêu cầu của công việc, nhưng bọn họ chỉ được phép trồi lên hụp xuống tại chỗ thôi.
– Ông nói vậy thì đã quá rõ ràng rồi, ông hiệu trưởng. – Bộ trưởng Kan Kuru bất thần lên tiếng, trông mặt thì biết là ông vô cùng khoái chí khi tự mình khám phá ra được phần sa