
K’Brăk khả năng tự vệ trước đòn tấn công của ma cà rồng…
– Nhưng rốt cuộc con đã chẳng làm được trò trống gì. Con thiệt là ngu như heo. – Nguyên thốt lên bằng giọng thiểu não. Từ khi đặt chân vào phòng y tế đến giờ, nó vẫn làm thinh theo dõi mọi diễn biến, nhưng lúc này thì nó không thể không lên tiếng tự nguyền rủa mình.
Trong khi thầy Haifai khịt mũi một cái thiệt lớn như đồng tình với so sánh của Nguyên thì thầy N’Trang Long nhúc nhích hàng ria với vẻ thông cảm:
– Không sao! Không sao, con à. Thiệt tình thì thần chú Khăn quàng cổ đâu có phải là thứ dễ nuốt. Điều quan trọng là đến phút cuối, bọn ta đã kịp có mặt trong cái đêm kinh hoàng đó.
– Thưa thầy, – thái độ của thầy N’Trang Long giúp Nguyên cảm thấy mạnh dạn hơn. Nó nhíu mày, cẩn thận chọn từng từ để có thể trình bày chính xác điều nó đang thắc mắc, – vậy thì thầy có thể cắt nghĩa tại sao những ngày trước đó bạn Bolobala đột nhiên thân thiết với con không ạ? Hổng lẽ Bolobala đồng lõa trong vụ này nhằm hãm hại con?
– Làm gì có chuyện đó! – Thầy N’Trang Long chưa kịp trả lời, thầy Haifai đã nhe nanh gầm gừ – Trước khi bị ma cà rồng tấn công, Bolobala chắc chắn không có ý định hãm hại trò đâu, K’Brăk. Theo ta, lúc đó Bolobala vẫn là một học sinh bình thường như mọi học sinh khác.
– Con nghĩ điều đó chỉ đơn giản xuất phát từ lòng hâm mộ Bolobala giành cho bạn K’Brăk thôi. – Kăply tức tối vọt miệng, cảm thấy thằng bạn mình phải ngu ngang ngửa với mình hoặc hơn mình mới thắc mắc một cái chuyện quá sức rõ ràng như vậy.
– Nhưng… nhưng…
Như không nghe thấy Kăply, Nguyên ngước nhìn thầy N’Trang Long bằng ánh mắt băn khoăn, miệng ấp úng.
– Ta hiểu con đang nghĩ gì, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long khẽ gật gù – Ờ, chuyện đó ta cũng thấy hơi lạ. Nhưng dù sao thì cũng chỉ có duy nhất một người trên đời này có thể giải thích rõ ràng chuyện đó thôi.
– Ai vậy, thầy? – Kăply bộp chộp hỏi.
– Người đó chính là Bolobala. – Thầy N’Trang Long chỉ tay vô chiếc giường – Ráng chờ đến khi Bolobala trở lại bình thường, tụi con sẽ tha hồ mà dò hỏi.
Rồi thầy nheo nheo mắt nhìn Nguyên và Kăply, nói tiếp bằng giọng hóm hỉnh:
– Còn bây giờ thì theo ý ta, tụi con ra về lúc này cũng có thể coi là quá muộn rồi đó.
oOo
– Tóm lại thì ai là tay chân của… của phe bên kia hả mày? – Vừa ra khỏi cổng, Kăply đã níu tay Nguyên, thấp thỏm hỏi. Nó nhìn Nguyên bằng ánh mắt tha thiết của một bệnh nhân đang chờ thầy thuốc cho toa.
Nhưng thầy thuốc Nguyên hôm nay cho một cái toa hết sức chung chung:
– Bất cứ thầy cô nào trong trường cũng có thể là tay chân của Bastu hết. – Nguyên nhún vai, nói không kiêng rè – Kể cả đám bảo vệ của lão Chu. Thậm chí kể cả thầy N’Trang Long.
– Thầy N’Trang Long ư? – Kăply ngơ ngác – Hổng lẽ đến lúc này mày vẫn chưa tin thầy?
– Tin là một chuyện, còn sự thật là một chuyện khác. Trước khi sự thật phơi bày, không có chỗ cho niềm tin ngây thơ.
Nguyên làm một tràng triết lý khiến Kăply tròn xoe mắt, thán phục:
– Câu này mày học ở đâu vậy?
– Học cái đầu mày! – Nguyên sầm mặt – Tao hỏi mày nè: Làm sao tụi mình biết được tấm gương nói dối hay là chính thầy nói dối?
– Ờ, chẳng làm sao biết được hết.
– Thấy chưa! – Nguyên hào hứng – Vậy bây giờ tụi mình phải làm gì, mày biết không?
– Biết.
– Làm gì?
– Mày về trước, tao đi chơi với Mua lát về sau.
Nguyên như người bị sụp hố. Nó quắc mắt nhìn bạn:
– Sao mày cứ lên cơn điên với bọn con gái thế? Tao về nhà một mình biết nói sao với bà Êmô?
Kăply nhăn nhó:
– Tụi mình đã dặn thằng K’Tub về báo trước rồi mà. Là trưa nay, tao với mày phải ở lại trường làm vệ sinh.
Mặt Nguyên hầm hầm:
– Rồi tao bỏ mặc mày, tao về trước?
– Không phải là bỏ mặc, mà là tự nhiên mày bị… đau bụng. Hổng lẽ từ bé tới giờ mày không bao giờ bị đau bụng sao?
Vừa nói, Kăply vừa co cẳng chạy. Khi nó nói xong tiếng cuối cùng, người nó đã ở cách Nguyên một quãng xa.
Với khoảng cách đó, Nguyên biết rằng tốt nhất là mặc kệ cho thằng bạn mình đi theo xách dép cho tụi con gái, còn nó đành chấp nhận đội nắng lủi thủi về nhà một mình.
Về nhà một mình trong khi chưa biết ai là chân tay của trùm Bastu và liệu con ma cà rồng đó có âm thầm rượt theo mình hay không thì đúng là đại liều mạng! Ý nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu Nguyên khi nó đã đi được nửa chặng đường và ngay khi nỗi lo vừa chớm, nó hoảng hốt cắm đầu chạy bán sống bán chết, dĩ nhiên trong khi chạy vẫn không quên ngoác miệng chửi Kăply tơi bời hoa lá.
Chương 15
CÔNG VIÊN CÁC THỨ KẸO
Kăply không biết Nguyên đang chửi mình. Lúc này nó đang ngồi cạnh Mua trong quán bột chiên Yêu đời trong tâm trạng hân hoan khó tả. Hân hoan đến mức khi bỏ những viên bột nhạt thếch và hôi rình vô miệng, nó không cảm thấy gì ngoài mùi vị hạnh phúc tê tê trên đầu lưỡi.
Khác với thái độ lạnh nhạt khi Kăply lần đầu bước chân vô đây, bữa nay lão Chu nhìn nó chén hết viên bột này đến viên bột khác bằng ánh mắt âu yếm và nụ cười toe toét mà lão đang phô ra trên khuôn mặt tròn quay kia chính xác là nụ cười mãn nguyện:
– Ăn nữa đi, con trai.
Lão nói với Kăply bằng giọng như thể lão không nhận ra đây l