
tranh ra xa rồi kéo lại gần rồi đẩy ra xa, ngoẹo đầu ngắm nghía, ngạc nhiên thấy bức tranh này cũng giống như những bức tranh ngựa nó đã từng xem, nghĩa là chẳng có gì kỳ quặc để thằng nhóc áo xanh phải phì cười. Có lúc Kăply chúi mũi vào sát bức tranh như thể đánh hơi nhưng vẫn chẳng khám phá được điều gì khác lạ.
Kăply tò mò giở xem những bức tranh bên dưới. Thằng áo vàng vẽ tất cả là ba bức tranh. Bức thứ hai vẽ một con rồng đang uốn mình nhe nanh múa vuốt, bức thứ ba vẽ một hiệp sĩ có mái tóc màu xanh lá cây bù xù hệt đám cỏ rối, tay cầm thanh gươm ngắn cũn, mặt mày đằng đằng sát khí như sắp sửa đánh nhau với ai.
Săm soi một hồi, Kăply uể oải đưa trả xấp tranh lại cho thằng áo vàng, và khen một câu phải nói là rất chi hời hợt:
– Mày vẽ cũng đẹp đó chớ.
Thằng áo vàng như không nhận ra vẻ thờ ơ của Kăply. Nó đứng dậy, kẹp xấp tranh vào nách, tươi cười:
– Thầy tao cũng khen tao vẽ đẹp, nhưng ổng bảo tao phải học thêm ít nhất là hai trăm năm nữa họa may mới được phân nửa trình độ của ổng.
Thằng áo xanh đập tay lên vai Kăply, đột ngột nói:
– Mày kêu thằng bạn mày ra đây đi. Tụi tao sẽ dẫn hai đứa mày về nhà tụi tao chơi.
Kăply há hốc mồm như ai vừa tọng vô họng nó một nắm lông chim. Nó khọt khẹt như cái cát-xét bị kẹt băng
– Ủa… làm sao… tụi mày…
Thằng áo xanh tỉnh queo:
– Tao thấy thằng bạn mày lấp ló đằng kia từ lúc nãy lận.
Kăply quay đầu về phía bụi cây, chưa biết có nên cất tiếng gọi hay không đã thấy Nguyên vẹt đám cây lá, lò dò đi ra.
Hai thằng nhóc lạ mặt dẫn Nguyên và Kăply đi về phía Tây, vượt qua lùm cây Nguyên và Kăply nấp khi nãy, thẳng tới chỗ căn nhà gỗ vừa được sửa sang.
– Ơ tụi mày ở đây hả? – Nguyên sửng sốt buột miệng.
– Ừ. Chắc tụi mày đã thấy qua căn nhà này rồi.
Kăply kêu lên:
– Đây là căn nhà của thầy Râu Bạc mà.
Thằng áo vàng nhướn mắt, vẻ lạ lùng:
– Thầy Râu Bạc hả? Ổng là ai vậy?
– Ờ… ờ… ổng là thầy của tụi này…
Kăply bối rối giải thích, cảm thấy những điều mình nói chẳng ăn nhập gì đến khung cảnh trước mắt.
– Theo tao thì đây là căn nhà vô chủ, chắc bỏ hoang từ lâu lắm rồi! – Thằng nhóc áo xanh vừa bước vào nhà vừa khoa tay nói, cố tình làm ngơ vẻ nghi ngờ lồ lộ trên mặt hai đứa bạn mới – Tụi tao phải tu bổ lại dữ dội lắm mới ở được.
Trong khi thằng áo vàng loay hoay tìm cách treo những bức tranh vừa vẽ lên vách, thằng áo xanh chỉ tay vô hai chiếc ghế kỳ dị, niềm nở mời:
– Hai đứa mày ngồi đây chơi.
– A! – Kăply reo lên – Ra đây là ghế của tụi mày. Hồi nãy tụi tao đã ngồi thử rồi. Êm ghê là.
Kăply vừa nói vừa hí hửng nhấc mình leo lên ghế. Ở bên cạnh, phân vân một chút, Nguyên cũng trèo lên chiếc ghế thứ hai. Khi nãy tụi nó đã soi mói hai chiếc ghế này khá kỹ lưỡng, đã leo lên ngồi, thậm chí còn nhún lấy nhún để một lúc lâu nhưng chẳng thấy gì đáng sợ.
– Loại ghế này rất êm, có thể ngả ra làm giường được, rất tiện để đi xa! – Đợi Nguyên và Kăply yên vị trên ghế, thằng áo xanh bắt đầu quảng cáo – Trong một số trường hợp, có thể ngồi dính cứng luôn.
Thằng áo xanh càng nói càng hào hứng, nó vung cả hai tay ra phía trước.
– Tao nó thật đấy! Dính cứng!
Hai tiếng cuối cùng, Nguyên và Kăply ngạc nhiên khi thấy thằng áo xanh nói như hét.
Tụi nó chưa kịp hiểu hết những gì thằng nhóc vừa tuôn ra, chợt có tiếng gì như tiếng ngựa hí vang bên tai khiến cả hai giật mình ngoái cổ dòm quanh.
Trên đồi Phù Thủy chắc chắn không có ngựa. Nguyên và Kăply biết rõ điều đó. Đồi Phù Thủy chỉ có những con thú nhỏ như chồn, thỏ, sóc và chuột, tuyệt nhiên không có ngựa hoang. Còn lũ ngựa thồ của làng Ke có kề dao vào cổ cũng chẳng ai dám để bọn chúng bén mảng đến chân đồi. Cho nên khi nghe tiếng ngựa hí bất thần đập vào tai, tụi nó cảm thấy thiệt là quái đản.
Nhưng Nguyên và Kăply chỉ thấy lạ lùng lúc đó thôi. Sau khi dòm dáo dác, chẳng thấy bóng dáng một con ngựa nào quanh đó, Nguyên mở to mắt nhìn bạn:
– Mày cũng đâu có thấy con ngựa nào phải không, Kăply?
– Ờ, không thấy gì hết! – Kăply đáp, nó lúc lắc đầu liên tục qua hai bên – Chắc tụi mình bị ù tai.
Phải rồi, đích xác là mình nghe nhầm. Đồi Phù Thủy làm quái gì có ngựa! Nguyên lẩm bẩm, cố nén một tiếng thở phào. Nhưng khi ngước lên, bắt gặp nụ cười khó hiểu trên mặt thằng nhóc áo xanh, Nguyên bất giác cảm thấy ruột gan mình trôi tuột đi đâu mất: Ờ, làm sao mà cả hai đứa đều cùng lúc nghe nhầm được há?
Ý nghĩ thoắt hiện trong đầu khiến Nguyên nơm nớp đảo mắt rà quanh lần nữa. Lần này, ánh mắt nó dừng lại bức tranh ngựa treo trên bức vách đối diện. Bức tranh này do thằng nhóc áo vàng vẽ ngoài trời lúc nãy. Con ngựa bạch trong tranh được vẽ ở hướng chính diện, có khuôn mặt dài thượt với hai cái tai nhỏ nhô lên như hai tai nấm, đang cất vó hăm hở phi hết tốc lực. Con ngựa được vẽ sống động đến mức Nguyên có cảm tưởng nó đang cố tìm mọi cách phi ra khỏi bức tranh. Thậm chí có lúc Nguyên cảm thấy hai cánh mũi to tướng của con ngựa đang phập phồng vì quá cố sức.
Kăply ngoảnh sang, thấy bạn đang nhìn bức tranh ngơ ngẩn đến xuất thần, nó liền đưa mắt quan sát con ngựa trong tranh. Lúc ở ngoài sườn đồi, Kăply đã nhìn thấy bức