Duck hunt
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326054

Bình chọn: 10.00/10/605 lượt.

nó nói mà không hề nêu lý do.

Kăply vác xẻng lên vai, làm thinh đi theo bạn. Trong bụng thắc mắc quá sức nhưng Kăply không thèm hỏi. Nó biết sớm muộn gì Nguyên cũng sẽ tự động nói ra, đó là cách ưa thích của thằng bạn nó để chứng tỏ ta đây thông minh đặc biệt.

Quả như Kăply nghĩ, lên tới đỉnh đồi, Nguyên đột ngột dừng lại và đưa cặp mắt đại ca ra nhìn nó:

– Mày có biết tại sao tao hủy bỏ kế hoạch đào bới của bọn mình không?

– Không biết! – Kăply đáp, rồi nó nói thêm bằng giọng càu nhàu – Đào hay không đào cũng đều là kế hoạch của mày mà!

– Hôm qua tao quyết định đào vì đó là cái nền nhà bỏ hoang! – Phớt lờ sự châm chọc của bạn, Nguyên khệnh khạng giải thích – Còn hôm nay thầy Râu Bạc có vẻ sắp sửa dọn về đó ở, nghĩa là căn nhà đã có chủ. Mà nhà có chủ thì mình không thể tự tiện cày xới như cày xới một mảnh ruộng hoang…

Kăply hỏi chen ngang:

– Thế còn kho báu thì sao?

– Mày yên tâm đi. Tao đã tính rồi. Bọn mình sẽ thăm dò bằng cách khác.

Khi nói câu này, cặp mắt Nguyên lóe lên và Kăply công nhận là những lúc như vậy, cặp mắt thằng bạn mình trông cương quyết không thua gì cặp mắt của thầy Râu Bạc.

Kăply đang định hỏi lại cách khác là cách gì thì ngay trong khoảnh khắc đó, một tiếng cười khe khẽ vọng tới tai nó khiến nó cảm thấy tiếng nói của mình rơi đi đâu mất và bụng nó đột nhiên nặng chịch như có ai đang đổ đầy chì.

Kăply nhìn sang Nguyên, thấy bạn mình tự nhiên biến sắc và nơm nớp ngoái cổ nhìn quanh, nó biết dứt khoát là nó không nghe nhầm. Ai cười vậy kìa? Thoạt tiên Kăply nghĩ tới thầy Râu Bạc nhưng rồi nó biết là không phải. Thầy Râu Bạc không biết cười, ít ra là vì không ai thấy thầy cười bao giờ. Mọi đứa học trò làng Ke đều biết rõ sự bộc lộ tình cảm của thầy tóm tắt chỉ có hai kiểu và chúng có thể đọc vanh vách điều đó qua chòm râu rất khoái cựa quậy của thầy: Khi chòm râu nhúc nhích tức là thầy đang nghiến răng, còn khi nó lay động dữ dội như đang trải qua một trận bão thì đứa nào cũng biết là thầy đang quát mắng hoặc sắp sửa quát mắng. Nhưng nếu không phải thầy Râu Bạc thì là ai?

Như thể đọc được thắc mắc trong đầu bạn, Nguyên thình lình lên tiếng:

– Một đứa nào đó.

– Đứa nào vậy? – Kăply hỏi lại một cách máy móc, như đang trong cơn mộng du.

– Một đứa nào đó trong làng.

Lần này câu nói của Nguyên dài thêm vỏn vẹn có hai tiếng, nhưng ý nghĩa đã khá rõ ràng.

Và Kăply như được tọng vô họng một liều thuốc bổ siêu hạng, tỉnh ra ngay lập tức.

– Ờ há! – Nó lúc lắc đầu như để làm văng ra những ý nghĩ u ám – Thế mà tao không nghĩ ra.

Nguyên làu bàu, ánh mắt vẫn xẹt ngang xẹt dọc trong các bụi cây:

– Chả biết đứa nào liều mạng như thế.

Kăply đầu óc bây giờ đã hoàn toàn trở lại bình thường. Nó nghĩ một khi nó và thằng bạn nó đã dám mò lên đồi Phù Thủy thì những đứa khác cũng có thể làm như thế lắm, chẳng có gì đáng gọi là liều mạng. Nhưng Kăply cố tự ngăn mình biến thành lời những suy nghĩ nhạo báng đó, chỉ phụ họa theo bạn bằng cách làm thinh bắt cái đầu xoay tròn bốn phương tám hướng.

Trong khi Nguyên và Kăply đảo mắt kiếm tìm một cách vô vọng thì tiếng cười khi nãy lại bất thần vang lên, lần này bọn nhóc nghe rất rõ tiếng cười vẳng tới từ phía bên tay phải, ở một khoảng cách không xa lắm.

– Đi!

Nguyên kêu lên và nôn nóng băng mình đi trước.

Nguyên đang đi xăm xăm bỗng dừng phắt lại, hệt một chiếc F1 đạp thắng đột ngột, khiến trán Kăpy đập vô ót nó một cái “cạch”.

Kăply đưa tay xoa trán, nhăn nhó:

– Ui da! Mày đi đứng cái kiểu gì…

Chắc Kăply tính phun một câu bá láp gì đó nhưng bàn tay Nguyên đã kịp dán cứng đôi môi nó lại.

– Im nào! – Nguyên gí sát miệng vào tai bạn, thì thầm bằng giọng căng thẳng – Có người…

Thoạt tiên, Kăply không hiểu tại sao thằng bạn nó mặt mày nghiêm trọng đến thế. Có người thì đã sao. Một đứa nhóc nào đó ở làng Ke xét cho cùng đâu có đến nỗi đáng sợ như thầy Râu Bạc. Trong khi ngay cả thầy Râu Bạc nếu thình lình xuất hiện trước mặt tụi nó lúc này, thằng bạn nó cũng đâu đến nỗi quíu như vậy.

Nhưng khi Kăply nhón gót nhìn qua vai bạn để thấy được cái mà bạn nó thấy, nó chợt hiểu rằng thằng bạn nó còn mở miệng nói được là giỏi hết chỗ chê rồi.

Tại vì lúc này, trên bãi cỏ rộng chạy dọc sườn đồi thoai thoải đang ngồi không chỉ một mà hai thằng nhóc lạ hoắc lạ huơ. Kăply ngọ nguậy đầu sau kẽ lá, mắt giương muốn rách cả khoé cố nhìn cho rõ hơn. Và càng nhìn nó càng tin chắc là mình chưa hề gặp qua hai thằng nhóc này bao giờ. Cách ăn mặc của hai thằng nhóc lạ mặt không khác gì tụi con nít làng Ke, một đứa mặc áo màu vàng hoa cải đứa kia mặc áo màu xanh da trời, nhưng mặt mày bọn này trắng trẻo một cách khác thường (một đứa nhóc làng Ke có nước gia trăng trắng thôi có bói cũng không ra), nhưng kì dị nhất là mái tóc của tụi nó. Tóc của tụi nó không phải màu đen mà có màu xanh lá cây. Thoạt đầu, Kăply tưởng tụi nó bẻ lá chụp lên đầu che nắng nhưng trông kỹ một hồi nó biết là không phải. Cái mớ xanh xanh phủ trên đầu tụi nó đích thị là tóc. Tóc dày, rậm, phủ xuống tận vai và uốn thành từng lọn.

– Hai thằng này ở nơi khác đến!

Tiếng Nguyên thì thầm bên tai nh