
chợt nhận ra giọng người đang nói chuyện với An và tôi như không tin vào chính tai mình. Đó là anh Dự. Điều đó thật là quá sức tưởng tượng của tôi. Hóa ra anh ở trong băng của bọn kia và có lẽ chính anh là người đã nện vào đầu tôi. Hèn gì trước đây anh tỏ ra không hài lòng về chuyện thằng An vào “thám hiểm” trong lò thịt.
Tiếng and Dự lại vang lên:
– Gặp thằng Nghi, mày không được hó hé nghe chưa!
– Không hó hé gì là sao?
– Mày đừng có giả vờ! Mày phải nói là sau khi nó bị đánh, mày hoảng hồn chạy ra ngoài. Chờ một tiếng đồng hồ sau thấy êm êm, mày mới vào cứu nó. Và mày chẳng gặp một ai hết.
Tiếng An lầm bầm:
– Đồ nói láo!
– Mày bảo ai nói láo? – Giọng anh Dự hằm hè.
– Anh chứ ai! – An gầm lên.
Tô tưởng anh Dự sẽ đánh An. Nhưng giọng anh cố kiềm chế:
– Kệ tao.
Dường như bây giờ anh cảm thấy không còn uy quyền trước mặt An nữa.
Giọng An vẫn chua chát:
– Anh nói láo đủ thứ!
Anh Dự im lặng.
– Tổ hợp nhựa của anh đây hả? – An chì chiết.
Anh Dự vẫn không trả lời.
An thút thít khóc. Nó nói với vẻ tức tối:
– Em về méc má cho coi!
Giọng anh Dự rít lên:
– Mày mà hở chuyện ra với ai là tao “thịt” mày liền!
– Em thách anh đó!
– Đừng có thách! Khôn hồn thì câm mồm! – Giọng anh Dự đầy vẻ đe dọa.
– Anh thả bạn em ra đi! – An lại năn nỉ.
– Thì tao đã bảo là lát nữa.
– Nhưng mà nó chết mất.
Anh Dự gằn giọng:
– Chết sao được mà chết!
– Khi nãy anh đánh nó một cú mạnh quá trời! – Giọng An có vẻ trách móc.
Anh Dự khịt mũi:
– Tao đánh nhẹ nhẹ thôi.
Đang nói, tự nhiên giọng anh Dự đâm ra hốt hoảng:
– Mày nghe thấy gì không?
Anh Dự hỏi An nhưng tôi cũng dỏng tai nghe ngóng. Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì. Bây giờ thì tôi đã biết tôi bị nhốt dưới căn hầm do chính tôi và An phát hiện khi nãy. Căn hầm bị cách với bên ngoài bằng một lớp đất nên những tiếng động từ xa khó mà vọng tới.
Tôi nghe tiếng An.
– Hình như mọi người đi tìm tụi em.
Giọng anh Dự rõ ràng thiếu bình tĩnh:
– Người ta sắp tới đây rồi đó. Tao với mày chuồn lẹ lên.
An trù trừ:
– Nhưng còn bạn em?
Anh Dự gắt:
– Thì cứ để nó đấỵ Khi nào người ta rút đi, mày quay lại lôi nó lên.
– Không được! Nó chết mất!
– Tao đã bảo …
An ngắt lời:
– Không bảo gì hết! Anh đi đi, em ở lại đây.
– Mày ở lại làm gì? Rủi mọi người bắt gặp thì sao?
– Không sao cả! Em bảo là đi em với Nghi đi chơi. Tới đây tự nhiên Nghi biến mất. Thế là em đi tìm.
– Mày nói vậy ai mà tin được. Rồi mày định chỉ căn hầm này cho người ta cứu nó ra chắc?
– Chứ sao nữa!
Tiếng anh Dự rít qua kẽ răng:
– Không được! Không thể để lộ căn hầm của tụi tao được!
Giọng An bướng bỉnh:
– Kệ anh.
– Thế thì tao nhốt cả mày luôn.
– Tôi thách anh !
– Khỏi thách!
Anh Dự vừa nói xong, tôi nghe một tiếng “huỵch”. Có lẽ anh vật An xuống đất. Tôi điếng hồn. Tưởng anh nói chơi ai dè anh làm thật.
Nghe ầm ầm trên đầu, đất cát rơi rào rào khắp người, tôi biết hai anh em đang vật lộn, vùng vẫy tứ chiếng phía trên. Hình như An đang chống cự kịch liệt. Tôi hồi hộp theo dõi trận đấu bằng tai, trong bụng thầm mong An thắng.
Thình lình, anh Dự la lên:
– Tao bẻ răng mày bây giờ, đồ chó!
Đang thấp thỏm, tôi cũng đâm tức cười. Chắc An đang giở đòn “cẩu xực” để sát thương đối thủ.
– Anh mới là đồ chó ! – Tiếng An gầm gừ.
Liền đó, tôi nghe một tiếng “bốp” và sau đó tiếng An im bặt. Có lẽ nó đã bị nhét giẻ vào mồm, hệt như tôi.
Tiếng vùng vẫy yếu dần, yếu dần. Tôi hiểu là An đã bị khống chế.
Nắp hầm trên đầu tôi bắt đầu rụt rịch. Tiếng các viên gạch bị xê dịch. Ánh đèn pin nháng lên khiến tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Rồi một thân người rơi phịch xuống cạnh tôi. Thế là An cũng cùng chung một số phận như mình, tôi buồn bã nghĩ thầm.
Trước khi đậy nắp hầm lại, anh Dự nói vọng xuống:
– Tạm thời mày ở đó với bạn mày, lát nữa tao trở lại.
Phải thú thật là thấy An bị nhốt, tôi vừa buồn lại vừa vui, mặc dù tôi biết như vậy là không đúng. Nhưng rõ ràng là từ khi có nó bên cạnh, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi và lo lắng giảm đi rất nhiều, dù nó cũng đang bị trói gô lại như tôi. Căn hầm lạnh lẽo tự nhiên ấm áp hẳn lên.
Không thể trò chuyện hay sờ soạng gì được, tôi lăn người đụng An một cái thay cho lời “chào hỏi”.
Đáp lại, An “đụng” tôi hai, ba cái liền, tỏ vẻ mừng rỡ. Tôi biết nó mừng vì thấy tôi còn sống, chưa có “ngạt thở chết” như nó vẫn lo.
Nhưng hai đứa tôi chẳng trao đổi được gì ngoài chuyện “đụng” nhau. “Đụng” qua “đụng” lại một hồi cũng chán, hai đứa bèn ngồi yên, thấp thỏm chờ đợi.
Lúc này, chúng tôi đã nghe những tiếng rầm rì phía trên. Hẳn mọi người đã vào trong lò thịt.
– An ơi! Con ở đâu?
– Nghi ơi Nghi!
Chúng tôi nghe văng vẳng những tiếng kêu. Hình như đó là tiếng của má An và má tôi. Tôi nghe nhói trong ngực, không biết làm sao đáp lại những tiếng kêu thảm thiết kia. Giờ này có lẽ đã khuya lắm. Nếu không, mọi người chẳng cất công đi tìm như vậy.
Chợt có tiếng nói ngay trên đầu chúng tôi:
– Chẳng hiểu hai thằng nhỏ biến đi đâu. Rõ ràng có người thấy tụi nó đi về hướng lò thịt mà.
Tôi nhận ra đó l