Teya Salat
Chú Bé Rắc Rối – Nguyễn Nhật Ánh

Chú Bé Rắc Rối – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322294

Bình chọn: 9.5.00/10/229 lượt.

ậy, tôi vẫn chưa yên tâm:

– Tao vẫn thấy sờ sợ làm sao! Hay là mình rũ thêm Hưng nhí?

An giơ hai tay lên trời:

– Ối trời! Cái thằng nhát như thỏ, đi theo chỉ tổ vướng cẳng!

Quả thật, Hưng nhí còn nhát gan hơn tôi gấp bội mặc dù nó luôn miệng bảo là không có ma. Hôm trước, tôi năn nỉ đến gãy lưỡi mới rũ được nó đi giám sát thằng An chui vô lò thịt. Lại phải cam kết “đứng xa xa”, nó mới chịu đi. Nhưng dù sao tối nay đi rình ở lò thịt, có nó bên cạnh cũng đỡ sợ hơn là chỉ có tôi và An.

Thấy Tôi có vẻ ngần ngừ, An lại nói:

– Mỗi đứa đem theo một con dao cho chắc ăn.

Tôi gật đầu:

– Ừ, tao sẽ đem theo giàn ná.

Thấy tôi bắt đầu tỏ ra hăng hái, An sáng mắt lên:

– Còn tao, tao sẽ đem theo cây đèn pin.

Thế là mọi chuyện đã được quyết định. Tôi không hiểu tại sao rốt cuộc tôi lại bị lôi cuốn vào “trò phiêu lưu” này của An. Có lẽ cái “tinh thần lành mạnh” của nó đã tạo nơi tôi một cảm giác an tâm và tin cậy.

Trước khi chia tay, An dặn:

– Tối nay khoảng tám giờ, mày ra trước cổng đợi tao nghen!

– Ừ.

Tôi trả lời nó mà lòng còn phân vân: Có nên rút lui lại quyết định của mình hay không?

Suốt buổi chiều, tôi cứ nôn nao trong bụng, nửa muốn kể cho nhỏ Ái nghe kế hoạch tôi và An để khoe khoang cái “tinh thần lành mạnh” của mình, nửa sợ nó nói ra cho ai biết thì hỏng chuyện. Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, tôi đành bấm bụng làm thinh.

Nhưng tôi không tài nào ngồi yên được một chỗ. Với tâm trạng hồi hộp, tôi cứ đi tới đi lui trong nhà, trong bụng thầm mong cho trời chóng tối lại vừa muốn buổi chiều kéo dài lê thê không bao giờ dứt.

Buổi tối, ngồi vào bàn ăn và qua loa hai chén cơm, bụng tôi đã thấy no.

Thấy tôi buông đũa sớm, má tôi ngạc nhiên:

– Sao bữa nay con ăn ít vậy ?

– Tự nhiên con thấy no.

Má tôi nhìn tôi dò hỏi:

– Hồi chiều ăn bậy cái gì rồi phải không?

– Con có ăn gì đâu!

Nói xong, tôi vội vàng rời bàn đi uống nước, sợ ngồi lại đối đáp một hồi mọi chuyện lộ ra hết.

Trong khi cả nhà còn ngồi ăn cơm, tôi đi lấy giàn ná thun và bao sỏi nhét vào túi quần. Xong, tôi xuống nhà dưới tìm con dao nhỏ bằng i-nốc má tôi vẫn để trên giàn bếp. Tôi lận nó vào thắt lưng, bên ngoài có vạt áo che khuất, có trời mới phát hiện được.

Trang bị xong “vũ khí”, tôi tính chuồn ngay. Nhưng nhìn lên đồng hồ, thấy mới có bảy giờ rưỡi, tôi đành phải nán lại.

Trong lúc đó, nhỏ Ái từ nhà dưới đi lên. Nó vừa phụ rửa chén với má tôi. Thấy tôi đứng xớ rớ trước nhà, nó quệt hai tay vô ống quần, hỏi:

– Anh định làm gì đó ?

Tôi giật mình:

– Tao có định làm gì đâu!

– Vậy anh giảng bài giùm em đi!

Tôi nhăn mặt:

– Bài gì ?

– Toán!

– Mày giải không được hả ?

– Giải không được em mới nhờ anh chứ!

Tôi khoát tay:

– Phải tự làm cho quen chứ cái gì cũng nhờ người khác chừng nào mày mới khá nổi.

Nó lắc mái tóc:

– Hôm đó em nghỉ nên không hiểu bài.

Tôi lại gắt:

– Học hành gì mà nghỉ hoài.

– Em ốm chứ bộ!

Đang thấp thỏm vì sợ trễ giờ; thấy nó có lý do chính đáng để nhờ cậy, tôi càng nổi sùng:

– Ốm, ốm! Lúc nào cũng ốm!

Thấy tôi càu nhàu, nhỏ Ái quay mặt đi:

– Anh không muốn giảng thì thôi.

Biết nó lẫy, tôi cũng hơi thương thương, bèn nói:

– Thôi để mai anh giảng cho.

– Chứ bây giờ anh làm gì?

– Anh phải đi đằng này chút xíu.

Nói xong, tôi chạy vù ra đường, sợ nó hỏi lôi thôi. Đúng là nó hỏi lôi thôi thật. Ra tới cổng, tôi còn nghe nó nói:

– Giờ nầy mà anh còn đi đâu?

Vừa ra khỏi cổng, tôi gặp ngay thằng An. Chẳng biết nó tới từ lúc nào.

– Mày tới hồi nào sớm vậy? – Tôi hỏi.

– Mới tới.

An đáp và chạm khẽ vào tay tôi, giục:

– Đi!

Tự dưng tôi bỗng trù trừ:

– Chưa tới tám giờ mà.

– Thì tám giờ hay tám giờ kém mười lăm thì ăn nhằm gì! Bộ mày sợ rồi hả?

Thấy nó nói trúng tim đen, tôi đỏ bừng mặt. May mà trời tối nên An không nhìn thấy. Nhưng cũng có thể nó đã đoán ra.

Tôi chép miệng:

– Đâu có.

Nó kéo tay tôi:

– Không có thì đi!

Thế là tôi bước theo An. Hai đứa lầm lũi đi về phía lò thịt. Trời có trăng nên không tối lắm. Thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang nhưng điều đó không làm cho khung cảnh bớt lặng lẽ một chút nào. Những bụi cây đằng sau và bên hông lò thịt in trên nền trời trắng nhờ những bóng đen âm u, ma quái, nhìn muốn rởn tóc gáy. Nhớ đến những câu chuyện người ta thường đồn đãi về lò thịt rùng rợn này, chân tôi bỗng dưng bước không muốn nổi. Tôi níu chặt tay An khiến nó quay lại:

– Bình tĩnh đi! Không có gì đáng sợ đâu!

Nó nói y như nó đi guốc trong bụng tôi.

Tôi ấp úng:

– Tao không sợ nhưng cũng hơi …. ơn ớn.

– Ơn ớn mẹ gì! Đi với tao mày đừng lo.

Vừa nói nó vừa bóp tay tôi như muốn san sẻ cho tôi sự bạo dạn của nó. Tôi hơi tỉnh tỉnh được một chút, bất thần tôi sực nhớ ra một chuyện liền kêu lên:

– Chết rồi!

An hốt hoảng:

– Gì vậy?

– Tao quên đi tiểu.

An “hừ” một tiếng:

– Có vậy mà cũng nói! Tè vô bụi cây kia kìa!

Tôi thở dài:

– Tao quên là quên đi tiểu vô bịch ni-lông kìa!

An hiểu ra, nó cười khì:

– Lo gì! tao có đem phòng hờ cho mày một bịch “vũ khí” đây nè!

Nó móc túi lấy ra một bịch ni-lông