
anh giỏi quá! Cứ y như trong phim vậy!
Tôi tặc lưỡi:
– Thì nhờ tao xem phim nhiều nên mới đánh ác vậy đó chứ!
– Rồi sao nữa? – Nó lại giục.
– Không kịp nghĩ ngợi, tôi bịa luôn:
– Thấy vậy, lại một tên nữa chạy lại cứu bồ, nó phang cây sắt lên đầu tao.
Nhỏ Ái chen ngang:
– Anh lại ngã sấp người xuống, hai tay chống đất …
Tôi vội vã xua tay:
– Không, không! Ai lại giở mửng cũ, nó biết hết.
– Chứ anh làm sao?
Chưa nghĩ được miếng đòn nào, tôi lúng túng:
– Tao chẳng làm sao hết. Tao đưa đầu chịu trận!
Nhỏ Ái lại nhăn mặt sợ hãi:
– Rồi có sao không?
Tôi cười:
– Chẳng sao cả! Nó đánh trúng đầu tao một cái “bốp”, cây gậy gãy đôi!
– Xạo!
– Thật mà! Tại tao gồng đầu lên.
Nhỏ Ái vẫn không tin:
– Gậy sắt mà gãy?
Tôi ấp úng:
– Tao nói lộn! Gậy gỗ!
Nó khăng khăng:
– Gậy gỗ cũng không gãy!
Tôi đành thở dài:
– Hình như là gỗ … mục!
Nó cười hích hích:
– Anh chỉ giỏi bịa!
– Bịa thì thôi!
Nói xong, tôi bỏ đi.
Nhỏ Ái hoảng hồn, nó năn nỉ rối rít:
– Thôi, thôi, anh không bịa!
Nhưng mặc nó, tôi vẫn không ngồi lại.
Tôi sợ ngồi lại bịa một hồi, “bể mánh” hết trọi.
Bà tôi thì rầy tôi là không chịu nghe lời bà. Bà bảo tôi không nên đi ra khỏi nhà vào ban đêm mà tôi cứ đi. Bà nhìn vấn đề này theo kiểu của bà:
– Đích thị là cháu bị ma giấu!
Tôi cãi:
– Không phải đâu bà ơi!
Bà tôi vẫn cả quyết:
– Ma giấu đó cháu! Ma nó hay giấu người trong lùm trong bụi rồi nhét đất nhét lá vô miệng. Xưa nay người ta bị hoài!
– Nhưng ở đây là nhét giẻ.
– Giẻ cũng vậy thôi! Gặp giè nó nhét nấy.
Tôi buồn cười trong bụng, nhưng không nói ra. Tôi tìm cách bắt bẻ bà:
– Nhưng nó còn trói cả tay chân cháu lại. Ma thì đâu có trói người?
Bà tôi nhìn lên trần nhà:
– Để bà nhớ coi! Hình như thỉnh thoảng nó vẫn … trói.
Tôi nhìn bà bằng ánh mắt láu lỉnh:
– Cháu vật nhau với nó nữa bà ạ. Cháu còn kéo tuột lưng quần của nó nữa.
– Này, này, – Bà tôi la lên – Cháu đừng có ăn nói báng bổ như vậy chứ! Nó vặn cổ cháu bây giờ!
Tôi cười khúc khích:
– Cháu chẳng sợ! Bạn cháu còn cắn cả vào đùi của nó nữa. Nó la trời ầm ĩ.
Bà tôi lắc đầu nguầy nguậy:
– Cháu đừng có nói vậy, không nên!
Tôi tiếp tục ghẹo bà:
– Thật mà! Đau quá, nó kêu: “Tao bẻ răng mày bây giờ, đồ chó!” Cháu nghe rõ ràng.
Bà tôi bắt đầu ngao ngán:
– Cháu ăn nói lung tung quá ! Đời nào ma lại kêu lên như vậy!
Tôi cười:
– Nhưng đây đâu có phải là ma! Đây là bọn cướp kia mà!
Bà một mực khăng khăng:
– Không phải đâu! Ma đấy cháu!
– Chỉ có bà bảo là ma, còn tất thảy mọi người đều bảo là bọn cướp.
– Thì cháu đi mà nói chuyện với mọi người! Nhưng nếu có là bọn cướp đi nữa thì cháu cũng không nên đi đêm ngang qua lò thịt như vậy!
Bà tôi nói giọng giận dỗi. Lần đầu tiên tôi thấy bà ở trong tình trạng như vậy. Có lẽ cũng vì đây là lần tiên tôi tỏ ra không tin những câu chuyện thần bí của bà. Riêng tôi, tôi cũng hiểu rằng sẽ không bao giờ tôi còn chịu ảnh hưởng bởi những niềm tin huyền hoặc đó nữa.
Tất nhiên, tôi hoàn toàn có thể thuyết phục bà thay đổi ý kiến về câu chuyện xảy ra ở lò thịt. Tôi biết cuối cùng bà sẽ thở dài “tao nói là nói vậy” nếu tôi tiết lộ sự có mặt của anh Dự trong câu chuyện này.
Nhưng vì An, vì tình bạn giữa tôi với nó mà tôi cứ băn khoăn hoài về việc nên hay không nên tố cáo anh Dự với mọi người. Tôi định bụng sẽ nói chuyện với An xem thử ý kiến nó thế nào. Sáng nay thấy mặt nó lầm lầm lì lì như đưa đám, tôi chả tiện mở miệng.
Nhưng lầm lì là về phần An, còn đám bạn trong lớp thì lại rất đỗi xôn xao về cuộc mạo hiểm của hai đứa tôi.
Thoạt đầu tụi nó bu quanh An dò hỏi. Nhưng rồi thấy thằng An mặt mày băng giá, tụi nó dạt hết, chạy qua tôi. Thế là tôi trở thành trung tâm của cuộc “phỏng vấn”.
Được vây quanh bởi những đôi mắt tò mò và háo hức, tự nhiên tôi thấy mình quan trọng hẳn lên. Thật chỉ còn thiếu cái mi-crô và ống kính của máy quay phim nữa thôi!
Nếu là bình thường, tôi không bao giờ bỏ qua một cơ hội như thế để tha hồ bốc phét. Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt của An, biết nó đang rầu rĩ tôi chẳng có chút hào hứng nào để ba hoa.
Tôi trả lời nhấm nhẳn khiến tụi bạn phát cáu.
Thằng Quyền cà khịa:
– Mày mắc chứng cà lăm hồi nào vậy?
Tôi không thèm đáp. Nó lại khiêu khích:
– Hay là mày sợ bọn cướp trả thù?
Tôi cười khẩy:
– Tao cóc sợ! Nếu sợ tao đã không vào lò thịt!
Thằng Phước thắc mắc:
– Vậy sao mày không chịu kể?
– Tao không thích thế thôi!
Nói xong, tôi lảng đi chổ khác.
Hưng nhí theo tôi tò tò. Nó trách móc, vẻ tiếc rẻ:
– Sao bữa đó mày không rủ tao đi với?
– Mày nhát gan thấy mồ!
Nó phản ứng:
– Tao mà nhát? Hôm trước tao chẳng đi với tụi mày tới lò thịt là gì!
Tôi bình luận:
– Đi ban ngày khác xa với đi ban đêm.
Nó hùng hổ:
– Ban nào tao cũng đi hết.
– Thôi được, lần sau đi nữa tao sẽ rủ mày đi!
Để rứt ra khỏi Hưng nhí, tôi đành phải hứa với nó như vậy, mặc dù tôi biết cái “lần sau” đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng Hưng nhí có vẻ khoái chí lắm, nó sáng mắt lên:
– Nhớ nghe!
– Ừ.
Tôi đi tìm thằng An muốn