
Chiếc ôm từ vệt gió quỷ
Tác giả: Linh Boo (t.boo.kul)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324952
Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.
Đông Vy đều tròn mắt ngạc nhiên trước chuỗi điệu bộ trùng hợp của đôi trẻ kia. Quá đỗi giống nhau như bản sao thế mà vẫn cứng đầu, phách lối. Tuấn Dương rất nghiêm túc xua tay:
NGOạI TRUYệN (9 + 10): Vĩ THANH (4 +5) (6)
– Được rồi, cùng đi đi!
Tuấn Dương vừa dứt lời, đôi trẻ kia lập tức trừng mắt hung dữ rồi ngượng nghịu bỏ đi, còn Hạ An thì cau mày, đưa tay nhéo anh chàng lắm lời một phát rõ đau.
Lúc tiệc còn chưa tàn, Hữu Phong có vẻ mệt mỏi xoa thái dương, thi thoảng khép hờ mắt đầy buồn ngủ. Rồi bất thình lình, anh gục xuống bàn trước những ánh mắt đầy thăm dò. Kệ Đông Vy nhiều lần đẩy vai và gọi tên anh, mắt chàng quý tộc vẫn nhắm nghiền, hơi thở nhẹ bẫng phả ra đều đặn. Tuấn Dương thử nhéo nhẹ má Gió Quỷ như đang trêu đùa đứa trẻ, anh chỉ nhíu mày tỏ ra khó chịu nhưng vẫn ngủ ngon lành.
– Cậu ta thật sự ngấm thuốc rồi! – Minh Quý nhìn ly trà đã vơi một nửa, cười đầy khó hiểu.
Một sự im lặng nhấn chìm cả căn phòng, không một ai lên tiếng dù nét mặt mỗi người đều treo đầy tâm tư riêng.
Cô gái nhỏ lẳng lặng đan những ngón tay lạnh ngắt vào tay chàng quý tộc, trong một chốc, đôi mắt u uất của cô ghim mãi trên khuôn mặt như tranh vẽ của anh. Cô đã gom hết mọi can đảm để đi nước cờ mạo hiểm này! Có thể sau đêm nay, không còn là những đêm trắng hay những ngày đầy dày vò, mà sẽ phẳng lặng, yên bình như mặt hồ. Nhưng cũng có thể, cuộc sống của cô sau này … sẽ không còn bóng dáng chàng quý tộc.
Minh Quý cùng Tuấn Dương dìu Gió Quỷ khỏi bàn ăn, khẽ thở dài khi thấy cô gái nhỏ vẫn ghì chặt tay chàng quý tộc như muốn giữ anh lại. Mắt cô đầy nước, không giấu nổi vẻ đau khổ, tuyệt vọng tột độ.
– Không ai ép em hết! Có cần nghĩ thêm không? – Minh Quý nói như thì thầm. Anh hiểu rõ, linh hồn cô gái nhỏ cũng đã như chết một nửa khi đưa ra quyết định này. Không chỉ đẩy Hữu Phong vào tay người con gái khác, mà còn tự đẩy chính mình vào đêm đen.
Đông Vy khó khăn lắc đầu, chầm chậm rút tay về. Bao ngày vắt kiệt suy nghĩ, cũng chỉ có cách này mới giải thoát được nổi mọi bế tắc.
Nhưng rốt cuộc, là cô gái nhỏ và tất cả những người tham gia vào kế hoạch đêm ấy đều đã sai lầm rất lớn. Gió Quỷ, con người biến hóa rất giỏi giăng bẫy người khác, và đương nhiên là không thể có điều ngược lại.
Khi Minh Quý và Tuấn Dương đóng cửa phòng lại, một cô gái trẻ gợi cảm từ từ tiếng về phía giường, nơi chàng quý tộc vừa bị quăng lên. Và khi đôi tay mềm mại vừa định chạm vào gương mặt đẹp hoàn hảo, đôi mắt xám tro lạnh lẽo bỗng mở ra …
***
Mờ sáng, khi bầu trời là còn khoảng tối đen, một chiếc BMW đen sang trọng đỗ xịch trước cánh cửa xanh rêu ảm đạm. Đinh Hữu Phong bước vào phòng khách, hờ hững liếc qua chiếc gạt tàn đầy trên mặt bàn. Người đàn ông đứng gần cửa sổ tay còn cầm điều thuốc hút dở, đốm đỏ hiện rõ giữa cả gian phòng tối um.
– Con bé còn thức đấy. Khóc suốt từ tối.
– À.
Một tiếng ” À ” của chàng quý tộc hơi kéo dài, đầy chế giễu.
– Con bé làm thế cũng là vì cậu thôi, Phong!
– Đủ rồi! – Gió Quỷ rít lên, lạnh lùng sải bước lên thẳng tầng trên.
Từ lúc trở về, Đông Vy vẫn ngồi đờ đẫn trong căn phòng lờ mờ ánh nến, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Đủ thứ hình ảnh thân mật giữa chàng quý tộc và cô gái trẻ đẹp kia cứ hiện lên khắp tâm trí, dù không muốn nghĩ tới thì có nhắm mắt, những thứ quái quỷ ấy vẫn rõ nét như một cuộn phim nằm sẵn trong đầu Đông Vy. Cô thất thần đến mức, ngay cả một Gió Quỷ bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, vẫn chỉ nghĩ là ảo ảnh do cô tự vẽ ra. Chỉ đến khi mùi nước hoa nồng nặc, lạ lẫm sộc thẳng vào mũi, cô gái nhỏ mới sực tỉnh.
NGOạI TRUYệN (9 + 10): Vĩ THANH (4 +5) (7)
– Hữu Phong? – Đông Vy không dám tin, dụi mắt như kẻ ngờ nghệch.
Chàng quý tộc cúi thấp người, hai tay chống xuống giường, vây trọn cô gái nhỏ. Anh không mặc áo khoác, chiếc áo linen dài tay có chút xộc xệch, chỉ gài mỗi mấy cúc giữa. Hữu Phong nhìn sâu vào đôi mắt sưng đỏ của cô, anh nhếch miệng thành nét cười khó nắm bắt, âm điệu trong giọng nói của anh vừa gần vừa xa:
– Rất vui vẻ! Cảm. ơn. Vy!
– Em …
– Là vì tôi! – Gió Quỷ ngắt lời, tay vén sợi tóc rơi trước trán cô gái nhỏ – Nên làm gì để cảm ơn em đây?
– Hữu Phong …
– Tôi cũng nên vì Vy một chút nhỉ? Để tôi cũng tìm cho em một gã trai khác vậy! – Tiếng cười của Hữu Phong rất khẽ, chỉ như làn gió nhẹ luồn qua khe cửa nhưng như đóng băng cả căn phòng trong nháy mắt ngắn ngủi.
Cô gái nhỏ kinh hoảng nhìn Hữu Phong, biết chắc lời anh thốt ra không chỉ để hù dọa. Đã lâu lắm rồi, Đông Vy mới có lại cảm giác sợ hãi, rùng mình dưới ánh nhìn xám tro sắc ngọt như khi còn là cô nữ sinh ngờ nghệch. Từ bao giờ, cô đã vô tình quên bẵng một Gió Quỷ tàn bạo luôn khiến người khác kinh khiếp thế nào. Anh vốn chưa bao giờ đánh mất con người nguy hiểm, đáng sợ của mình. Chỉ là anh đang để con quỷ ấy ngủ vùi khi mải cuốn mình theo yêu thương.
Nhưng … khốn thật! Đông Vy bây giờ lại không cần anh.
– Vy sợ ư? – Hữu Phong cười đến kì dị.
Bàn tay lạnh ngắt lặng lẽ buông khỏi má Đông Vy, Gió Quỷ thầm quan sát khuôn mặt trắng bệch và bờ vai run rẩy của cô gái nhỏ. Anh cười nh