
hương Nghi lau nước mắt đứng dậy . Cô với tay lấy cái cặp ôm trước ngực, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Khắc Minh đang đứng ở cửa, tay thọc túi dựa vào tường . Phương Nghi làm lơ đi qua nhưng cánh tay cô bị giữ lại:
– Bây giờ về chưa tôi đưa về.
– Không dám phiền tới anh, tự tôi đi một mình được rồi, làm ơn buông ra đi.
– Đừng có nói ngang.
– Buông ra.
Khắc Minh giữ chặt cô trong tay:
– Tại sao em chịu để cho tên đó tán tỉnh . Muốn chọc tức anh phải không ?
– Đừng nhắc tới chuyện đó, tôi không nghe đâu . Xưa lắm rồi.
– Anh không cần biết xưa hay không . Nhưng anh muốn em phải thấy lỗi của mình . Em đừng quên là mình đã có người yêu chứ.
– Có đấy . Nhưng hôm đó đã thỏa thuận chia tay rồi, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến anh.
– Không ảnh hưởng hả ? Thật không ? Anh cấm nói ngang nghe chưa . Cấm tuyệt đối.
– Tôi không thèm gây với anh . Buông ra.
– Đừng có bướng.
– Đã thỏa thuận chia tay rồi, sao anh dám đụng tới tôi . Sao anh thất hứa quá vậy.
Khắc Minh trừng mắt:
– Dẹp chuyện chia tay đi, cấm nhắc đến nó nữa nghe không . Bộ mỗi lần giận nhau là phải chia tay hả ?
– Đúng đấy . Tôi là như vậy đó.
– Nhưng anh không muốn, em đừng trẻ con quá.
Phương Nghi cố rút tay ra:
– Không thích thì kệ anh, không việc gì đến tôi.
– Anh không muốn hai đứa cãi nhau nữa . Tại sao em cứ muốn chiến tranh hoài vậy ?
– Thế ai gây chiến trước ?
– Dĩ nhiên không phải anh.
Đến lúc này mà Khắc Minh vẫn bảo thủ, vẫn cho là cô mới là người có lỗi.
Lúc nào anh cũng đàn áp cô cả . Phương Nghi tức đỏ mặt, nói hấp tấp:
– Đúng đúng, không phải anh, còn tôi thì lúc nào cũng có lỗi . Lúc nào anh cũng ăn hiếp tôi, anh là…
– Trời đất !
Khắc Minh chợt bật cười . Rồi cười như chưa bao giờ nghe một chuyện khôi hài thế . Rồi anh cố nín lại, nói một cách giễu cợt:
– Anh mà ăn hiếp em . Ở đâu em moi ra được chuyện viễn tượng đó vậy Nghi ?
Phương Nghi ngơ ngác nhìn Khắc Minh . Thái độ của anh làm cô hơi ngại, cô phẩy tay:
– Tôi về, không nói chuyện với anh nữa . Có nói cũng chỉ gây nhau thôi.
Sợ bị kéo lại, cô vội bỏ chạy . Nhưng Khắc Minh đã nhanh hơn:
– Khoan về . Ở lại nói chuyện cho xong đã.
Anh cứ đứng ở cửa, Phương Nghi không còn con đường nào để ra, cô giậm chân:
– Tránh ra không thì bảo.
Khắc Minh nhìn cô rồi nói một câu thật xa đề:
– Nếu em dịu dàng với anh dù chỉ một chút, em có thể bảo anh nhảy vô lửa…
Thấy Phương Nghi không phản ứng, anh ấn cô ngồi xuống ghế.
– Anh muốn hai đứa nói chuyện một cách bình tĩnh . Hôm đó cả anh và em đều nóng nảy, la hét thì có ích gì ? Em khổ mà anh cũng khổ . Tại sao hai đứa cứ cấu xé lẫn nhau hoài chứ ?
-…
– Nếu đặt vào vị trí anh, em sẽ làm gì khi phải ngồi chờ cho người khác tán tỉnh người yêu của mình ?
– Và ngược lại, anh sẽ làm gì nếu tôi bỏ mặc anh một góc và đi tán tỉnh người khác ?
– Anh không tán ai cả ?
– Đấy, có bao giờ anh thấy lỗi của mình đâu.
Khắc Minh nhìn vào mắt cô:
– Anh đã giải thích hàng chục lần rồi . Thu Lan là bạn học cũ, và tụi anh ngày trước rất thân nhau . Chỉ có vậy . Em còn cố chấp nữa thôi ?
Không để Phương Nghi trả lời, anh cúi xuống môi cô.
– Mấy ngày nay anh không muốn làm gì cả . Bị em giận, anh chán mọi thứ.
Phương Nghi không trả lời . Cô khép hờ mắt đón nhận, mỗi lần anh hôn là cô như quên hết trời đất, không đủ sức để giận nữa . Cô yêu anh kinh khủng, nên dễ giận và dễ mềm lòng . Nhất là khi anh dịu dàng đến vậy, nồng nàn đến vậy.
Cả hai mải miết hôn nhau, không ai nhớ đến chuyện giận hờn nữa . Cũng không nhớ vừa mới đây cả hai bên còn tức nhau kinh khủng.
Có tiếng chân người ở hàng lang làm cả hai giật mình vội rời nhau ra . Cô thư ký đi ra cửa, vẻ mặt cô thản nhiên nhưng rõ ràng là cô đã thấy hết . Cô ta nhìn Khắc Minh, nói nhỏ nhẹ:
– Anh Minh chưa về ?
Khắc Minh hơi nhún vai:
– Tôi tưởng chúng tôi là người về sau cùng, không ngờ còn cô Thanh.
Ngọc Thanh khẽ giơ tay:
– Về nghe anh Minh.
Cô miễn cưỡng chào Phương Nghi, rồi đi thẳng ra cửa . Phương Nghi nhìn theo, cảm nhận Ngọc Thanh không ưa mình . Nhưng cô không hiểu tại sao.
Thấy Khắc Minh nhìn mình cười, cô khẽ nguýt anh:
– Chị Thanh thấy rồi đó . Vô duyên dễ sợ.
Khắc Minh tỉnh bơ:
– Nếu lỡ có thấy cũng không sao . Cô ta xem phim còn kinh dị hơn nữa kìa.
– Ừ, nói chuyện kỳ cục.
Khắc Minh nhìn đồng hồ rồi nghiêng người:
– Bây giờ về được chưa, thưa tiểu thư ?
Phương Nghi thò tay nhéo hông anh một cái rồi rối rít đi theo anh ra sân . Công ty vắng heo, chỉ còn người bảo vệ chờ đóng cửa.
Chia tay với Khắc Minh ở cổng, Phương Nghi chạy như bay về phòng mình . Nhưng đến chân cầu thang, có tiếng gọi giật lại làm cô đứng khựng lại:
– Vô đây Nghi.
Phương Nghi miễn cưỡng đi theo Đông vào phòng ăn . Bàn ăn chỉ có mình anh Đông, không biết sẽ có chuyện gì . Mỗi lần anh Đông về nhà là chắc chắn có chuyện rắc rối, mà cuối cùng người gánh chịu là cô.
Phương Nghi ngồi xuống đối diện với Đông, cặp để trên đùi . Cô thấy đói bụng nhưng không muốn ăn, một là ăn cùng bàn với anh Đông.
Đông vừa nhậu vừa nhìn cô gườm gườm:
– Ông già đi đâu vậy ?
– Ba có hẹn với bạn ba