The Soda Pop
Chỉ cần có tiền, ta yêu

Chỉ cần có tiền, ta yêu

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325194

Bình chọn: 8.00/10/519 lượt.

hông lớn nhưng hàn khí lại lạnh đến bức người, đến tê buốt, thấu xương.Vô Cầu không ngờ sư phụ lại trách mắng mình, hắn sợ hãi cúi đầu, ủy khuất trả lời: “Sư phụ gần đây không phải luôn sai đồ đệ ra cửa đuổi khách đi sao…”“Đồ hỗn trướng!”Ma Y đập một chưởng xuống bàn, đóng lại cuốn y thuật đang được mở ra, thanh âm lại cao thêm vài phần: “Đúng là càng lớn càng không nghe lời!”Đúng vào lúc đó, một thiếu niên mặc một bộ y phục bằng vải thô, thân hình cao lớn, bưng chén thuốc chậm rãi đi đến.“Vô Cầu, đệ lại làm cho sư phụ tức giận hả?!” Thiếu niên mặc áo vải thô nhìn Vô Cầu như trách cứ nhưng lại lơ đãng nháy mắt ra hiệu cho Vô Cầu, Vô Cầu nhận thấy liền quỳ thụp xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ, Vô Cầu biết sai rồi, xin sư phụ trách phạt!”Còn chưa chờ Ma Y mở miệng, thiếu niên áo vải hét lớn nhìn Vô Cầu đang quỳ dưới đất: “Đệ cứ một mực nói mình sai rồi, nhưng có biết rốt cuộc mình sai ở đâu không?!”Vô Cầu ngẩng đầu nhìn thiếu niên áo vải có chút do dự nhưng rồi đột nhiên lại nhỏ giọng, khúm núm cúi đầu trả lời: “Vô Cầu không nên tự ý làm chủ, đuổi những người khách muốn tới gặp sư phụ.”Ma Y thở dài, nhận lấy chén thuốc của thiếu niên kia đưa tới, yếu ớt nói: “Mấy đứa không cần phải diễn kịch ở trước mặt vi sư. Vô Dục, ngươi ra ngoài xem, nếu bọn họ lại đến gõ cửa thì tìm một lý do nào đó cho bọn họ vào đi.”Thiếu niên áo vải khom người trả lời: “Dạ, sư phụ!”Rồi xoay người đi ra.“Ngươi còn quỳ ở đó làm gì? Chẳng lẽ muốn chờ vi sư tự mình tới nâng ngươi đứng dậy sao?”Nghe nói được tha tội, Vô Cầu vui vẻ đứng dậy, nhảy tới trước người Ma Y, nịnh nọt: “Con biết sư phụ thương yêu con nhất mà, không nỡ…”“Ngươi câm miệng cho ta!”Ma Y cắt lời hắn, thanh âm đã phục hồi lại sự bình thản lúc đầu, “Ngươi chỉ biết ỷ vào sự che chở của sư huynh ngươi để mà đi gây chuyện khắp nơi thôi, chờ đến lúc có một nhân vật lợi hại nào đó đến trừng trị ngươi một trận thích đáng, ngươi mới biết thành thật!”“Sư phụ…” Vô Cầu chu mỏ, nũng nịu gọi.Ma Y không thèm để ý đến hắn, vung tay áo lên, mở quyển sách ra, lật lại đúng trang lúc nãy đã đóng. Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt xuyên qua tấm voan mỏng nhìn xuống quyển sách.***Không còn cách nào, chỉ có thể thử một lần nữa. Tôi đứng dậy, đi tới trước cửa lớn, gõ mạnh mấy cái.Hiên Viên Tiêu kinh ngạc nhìn hành động của tôi, bất giác hỏi: “Cô làm cái gì vậy?”“Tin tưởng Lăng nhi đi.” Đông Phương Cửu đi tới bên cạnh Hiên Viên Tiêu, gật đầu với hắn một cái.Tôi không ngoảnh đầu lại nhưng khóe môi tôi khẽ nhếch lên chứng minh lời tên ngốc Đông Phương Cửu kia nói khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.Có điều chỉ mới gõ cửa trong chốc lát mà đã có người ra mở cửa, lần này ra mở cửa là một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải, luận về tuổi tác thì hắn có vẻ lớn hơn tiểu tử rắm thối kia một chút.Ánh mắt thiếu niên áo vải như bó đuốc quét qua quét lại trên người bọn tôi, mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng nõn, hắn mở miệng nói: “Chào mừng các vị quý nhân đã đếnMa Y quán, không biết mấy vị có chuyện gì quan trọng không?” Hắn nói rất khách khí, mặc dù không niềm nở nhiệt tình nhưng cũng không mất tác phong của chủ nhà.Tôi cười bình thản, nói: “Tiểu nữ là Lam Nhan Lăng, là đệ tử của thiên sư Trương Đạo Lăng của phái ‘Chính Nhất Đạo’, không dám khoe khoang văn võ toàn tài, trên đời có một không hai, nhưng cũng có hiểu biết chút ít kỳ môn dị thuật, tạp học bí lý, thôi cung diễn toán. Lam Nhan Lăng bất tài đặc biệt đến xin Ma Y đại nhân chỉ giáo!” Tôi nói không nhanh không chậm, khóe mắt luôn mang theo ý cười chứ chẳng hề có nửa điểm thành tâm muốn xin chỉ giáo, càng nghe càng giống như là ‘vạch lá tìm sâu’.Hiên Viên Tiêu và Đông Phương Cửu nghe những lời Thượng Quan Lăng nói trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.Thiếu niên áo vải hơi sửng sốt một chút, dường như vô tình liếc tôi một cái, rồi mỉm cười chắp tay làm lễ với tôi, nói: “Vô Dục, đại đệ tử của sư phụ.” Đột nhiên hắn ngừng một lúc rồi lại nói:“Gia sư xuất môn chưa về, cô nương đây nếu nguyện ý thì trước tiên hãy vào trong viện chờ đợi.”“Đã như vậy, Lam Nhan Lăng cung kính không bằng tuân mệnh.” Tôi mỉm cười rực rỡ nhìn hắn, vửa đủ lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.Vô Dục nghiêng người, chìa cánh tay trái ra, cung kính nói: “Mời vào —” CHƯƠNG 62: CỐ NHÂN BIẾT TA, TA KHÔNG BIẾT HẮN!Ma Y quán, bên trong phòng khách ở hậu viện.“Vô Dục, người đã vào chưa?”Ma Y vẫn ngồi trong phòng khách như trước, đang chăm chú nghiên cứu y thư (*) trong tay, thanh âm xa xôi hỏi đại đệ tử của hắn.(*) Sách về y học.“Bẩm sư phụ, Vô Dục đã chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi trong Hồng Mai đình ở tiền viện rồi ạ.” Vô Dục khom người trả lời.“Ừm.”Ma Y gật gật đầu, lại hỏi: “Ngoại trừ Đông Phương Cửu, hai người kia có nói tên hay không?”Vô Dục suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Nữ tử áo lục tên là Lam Nhan Lăng, tự xưng là đệ tử của Trương Đạo Lăng Trương thiên sư.” Cười khẽ, lại nói:“Nói là muốn cùng sư phụ thỉnh giáo vài thứ gì đấy!” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:“Có điều, Vô Dục cho rằng cô nương này hoàn toàn không phải là người tu đạo, ở trên người nàngđồ nhi không c