
nói không chừng hai ngày sau đã sang Kim quốc rồi cũng nên!” Thiếu niên nói oang oang, đối với sư phụ của mình vô cùng sùng bái.“Vậy Ma Y có nói muốn đi làm những gì không?” Trên gương mặt Đông Phương Cửu vẫn cố đeo nụ cười, không để nỗi thất vọng trong mắt toát ra.“Không có nói, nhưng mà sư phụ xuất môn không ngoài ba khả năng: thứ nhất đi tìm thảo dược gì đó, thứ hai là đi tìm ai đó để quấy rầy, hoặc là cái gì cũng không làm chỉ là ra ngoài ngao du.”“Ngừng ngừng ngừng!” Cậu ta thật làm tôi mụ cả người, Ma Y quái dị, đồ đệ hồ đồ, đây là loại người gì thế này, tôi xoa xoa hai bên huyệt thái dương, hỏi thằng nhóc kia: “Sư phụ ngươi khi nào trở về?”“Có thể một hai ngày nữa sẽ trở lại……” “A! Thật tốt quá!” Tôi cười.Đồ đệ Ma Y nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Cũng có thể là một hoặc hai tháng nữa, hoặc một hai năm không chừng, tóm lại đến lúc nên trở về, tự nhiên sẽ trở về.” Nói tới đây, thiếu niên lại khụt khịt mũi, sau đó có chút tủi thân tiếp tục nói: “Lần trước sư phụ một năm chưa về, Vô Cầu đợi đến sắp phát điên…”Nháy mắt, vẻ mặt của tôi suy sụp, người cũng vỡ vụn.Hiên Viên Tiêu không để ý người ta đang khóc ở trước mặt hắn, liền mở miệng trước: “Một khi đã như vậy chúng ta đã làm phiền.” Lại chắp tay nói: “Cáo từ!”Đồ đệ Vô Cầu của Ma Y vẻ mặt thương cảm khụt khịt mũi, gật gật đầu xoay người đóng cửa, ngay khi đại môn vừa đóng lại trong nháy mắt một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện ở trên mặt hắn: “Hì hì, lại đuổi được ba người!”“Đi thôi… Lăng nhi…” Đông Phương Cửu giơ cánh tay lên định vỗ về an ủi tôi, nhưng lại buông thỏng xuống, “Ta sẽ phái người đi tìm, tóm lại… sẽ tìm được…”“Hừ hừ… Ha ha…” Tôi cười lạnh, trong mắt toát ra khí lạnh thấu xương.“Lăng nhi, nàng làm sao vậy?!” ĐôngPhương Cửu kinh hãi, lo lắng hỏi.“Một người là đủ rồi, đừng có vào lúc này mà nổi điên nữa!” Giọng nói Hiên Viên Tiêu có chút run rẩy, giọng quát tuy lớn nhưng nghe không giống như đang mắng, mà có một chút gì đó như lo lắng. CHƯƠNG 61: HẬU DUỆ THIÊN SƯ ĐẾN XIN LĨNH GIÁO“Ngươi mới bị điên ấy!” Tôi liếc mắt khinh thường nhìn Hiên Viên Tiêu.Đồ tiểu tử rắm thối, hãy xem lão nương xử chết ngươi thế nào! Hừ, muốn đấu với bà đây sao?!“Lăng nhi, nàng rốt cuộc làm sao vậy?!!” Đông Phương Cửu giữ lấy vai tôi lắc lắc.“Đừng có luống cuống thế chứ, ta ngất bây giờ.” Tôi lạnh lùng gỡ tay hắn ra, đảo mắt quahai người bọn họ một lần, rồi ngoắc ngoắc ngón tay về phía hai người, hai người bọn họ nhìn nhau không hiểu gì cả, nhưng không còn cách nào cũng đành cúi đầu xuống sát vào tôi, lúc này tôi mới nghiêm túc mở miệng: “Hai ngươi đều không phát hiện ra tênnhóc đáng ghét kia lúc đóng cửa khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười sao?”Hiên Viên Tiêu giật mình, Đông Phương Cửu ngây ngốc nhìn tôi, tiếp theo đó liền nở nụ cười.Cái tên đồ đệ của Ma Y, thiếu niên tên là VôCầu kia khẳng định là đang nói dối.Thứ nhất, trong sách, tôi đã từng viết Ma Y đang ở Lương quốc trên đỉnhCửu Trọng sơn, đây là chuyện giấy trắng mực đen, sao có thể sai được?Thứ hai, nào có ai mới một giây trước vẻ mặt còn đang khóc cha gọi mẹ, mà một giây sau lại dễ dàng vui mừng không nén nổi nụ cười như thế?Trừ khi là cậu ta đang giả bộ!“Ý của cô là tên thiếu niên kia nói dối?”HiênViên Tiêu nhìn chằm chằm tôi hỏi.Tôi gật đầu, lại gật đầu tiếp: “Hơn nữa tênMa Y kia khẳng định đang ở bên trong!”“Lăng nhi vì sao xác định chắc chắn như thế?” Đông Phương Cửu nghi ngờ hỏi: “Cứ coi như là tên thiếu niên kia nói dối để lừa chúng ta đi khỏi, nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn rằng Ma Y đang ở đây.”“Ta chắc chắn mười phần! Tỷ tỷ tu đạo của ta sẽ không gạt ta! Ta tin tưởng nàng!” Kỳ thực cũng chính là tin tưởng chính bản thân mình.“Vậy bây giờ làm thế nào?” Đông Phương Cửu dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Người ta đã không muốn cho chúng ta đi vào, nếu tự ý xông vào… chỉ sợ Ma Y sẽ không chữa cho Sở Sở.”Đông Phương Cửu nói đích thực rất đúng, tên Ma Y kia rất kỳ quái, cho dù biết rằng chúng tôi bị lừa nhưng chúng tôi có việc cần nhờ nên không thể tùy tiện lỗ mãng xông vào. Thực sự là rắc rối quáđi…“Chờ một chút, để ta nghĩ một chút.” Tôi xoay người tìm một tảng đá sạch rồi ngồi xuống, nhắm mắt suy nghĩ.***Bên trong Ma Y viện.“Vô Cầu, người tới là người ở phương nào?” Một tiếng nói từ trong nội đường phát ra.Giọng nói rất khẽ, nhưng lại nghe được sự lạnh lẽo khác thường.Vô Cầu đảo mắt, trả lời: “Bẩm sư phụ, có hai nam nhân và một nữ nhân tới muốn gặp sư phụ.” Hắn vén rèm cửa lên, bước vào nội đường, do dự bổ sung thêm một câu: “Trong đó có một nam nhân tên là Đông Phương Cửu.”“Ồ? Ha ha.” Một tiếng cười khẽ, rất khó nghe rõ.Sư phụ Vô Cầu, Ma Y đại nhân đang ngồi ngay ngắn trong nội đường, mặc một bộ hồng sam, phía trên cóthêu một đóa hoa mai màu trắng, đầu hắn đội cái mũ lụa trắng. Một lớp voan mỏng vừa đủ che khuất hắn để người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.“Nhưng mà sư phụ không cần lo lắng, đồ nhi đã đuổi bọn họ đi rồi.”Đôi mắt Vô Cầu khẽ cong lên, cười hì hì, khoe thành tích với sư phụ.Ma Y vốn đang ngồi thẳng ngay ngắn đột nhiên tay run lên, mở miệng hỏi: “Ai cho ngươi tự ý làm chủ?” Thanh âm k