
cũng không hẳn hoàn toàn là giả vờ, nhưng cũng có một chút cố gắng che giấu. Cũng là một người ‘xuyên không’, cô ấy sao có thể không biết cách tự bảo vệ bản thân mình? Có lẽ Thượng Quan Lăng thật sự, trong mười lăm năm mà tôi không miêu tả kia, cũng đã chịu không ít ‘ấm ức’. Tình tiết trong tiểu thuyết đặt ra tất nhiên không thể nào chu toàn trọn vẹn, mà sự trưởng thành thật sự của một‘người’, trong hoàn cảnh không thể chu toàn như vậy, cũng khó mà nói rõ.“Thôi được! Lăng nhi, nhìn cô cũng không lớn bằng tôi, giống như một đứa nhỏ choai choai, tôi chỉ sợ thâm cung hiểm độc, nếu bị người dụng tâm để ý… Aish, cô rất có thể bị xem là ‘yêu nghiệt’…” Thượng Quan Sở Sở khẽ thở dài, nói tiếp:“Thôi được rồi, không biết vì duyên cớ gì, tôi với cô vừa gặp đã vô cùng hợp ý, hôm nay tôi đây làm tỷ tỷ sẽ kết bái với Lăng nhi muội muội, về sau xem nhau như tỷ muội ruột thịt, chỉ cần muội và tỷ không ai nói ra, chỉ cần người khác không biết, còn lo chuyện gì nữa?” Nắm chặt tay tôi, ánh mắt gợn lên vẻ tha thiết.Mặc dù trong lòng tôi có một gút mắc, đó là vì sao Thượng Quan Sở Sở lại không ‘nhận đồng hương’ với tôi, có điều hiện giờ thấy ánh mắt chân thành tha thiết, lại mang theo một loại bản năng yêu thương của người mẹ chăm chú nhìn tôi, trái tim ‘yếu mềm’ của tôi cũng xin đầu hàng. Có một người chị hiền lành dịu dàng như vậy, tôi còn gì không hài lòng, hơn nữa người ta dựa vào cái gì để tin lời nói của tôi, một ‘thế giới’ thì làm sao? ‘Bạn cố tri’ thì làm sao? Không phải cũng vẫn là người quen kẻ lạ như nhau sao. Thượng Quan Sở Sở luôn để tâm đề phòng người khác, tôi dựa vào cái gì mà bất mãn? Tôi có nơi nào tốt hơn để đi không? Còn không phải là rõ ràng lén lút muốn ‘lợi dụng’ người ta! Ngay cả… ngay cả việc đề nghị kết nghĩa ‘mờ ám’ này, chẳng phải cũng là một ‘thủ đoạn’ mà tôi nghĩ ra sao!Aissh, tư tưởng của tôi quả nhiên lại có tiến bộ, việc tự phê bình này quả thật là thấu triệt! Tôi vẫn không quên ca ngợi mình một chút, hết cách, thói mê luyến bản thân nho nhỏ, tên gọi tắt — tự kỷ.Tôi còn đang thực hiện ‘công tác tổng kết’,‘phê bình và tự phê bình’, thì Thượng Quan Sở Sở người ta đã đi châm hương, kéo tôi quỳ xuống trước tượng phật, lạy vài cái, nói: “Tiểu nữ Thượng Quan Sở Sở, hôm nay nguyện cùng… cùng… cùng…”Thượng Quan Sở Sở quay sang nhìn tôi hỏi: “Lăng nhi, tên muội?”Tên tôi?! Lam Nhan Lăng… Tự xưng mỗ Lam, tác gia tự phong, thích viết ngược văn, thích đi mua sắm, yêu người có tiền……Chỉ là, mỗ Lam kia sớm đã tan biến, mỗ Lam là người Trung Quốc tóc đen mắt đen, còn mỗ Lăng hiện tại là tóc đen mắt xanh, là công chúa Ngọc quốc, tôi đã không còn là tôi, hoặc cũng có thể nói, tôi vẫn là tôi, chỉ là thay đổi nơi ở, thay đổi cách sống, vậy thôi.Dẹp, dẹp, dẹp! Còn cảm khái cái gì nữa! Hiện giờ tôi chính là Thượng Quan Lăng! Thượng Quan Lăng, mỗ Lăng chính là tôi!Chờ tôi quay về, trở về, tôi mới là mỗ Lam, mỗ Lam thích ở trong phòng tối…Tôi cười đón nhận ánh mắt của cô ấy, trả lời: “Tỷ, về sau, muội chính là Thượng Quan Lăng.”Thượng Quan Sở Sở ngẩn ra một lúc, rồi cười yếu ớt nói: “Tiểu nữ tử Thượng Quan Sở Sở, hôm nay cùng Thượng Quan Lăng, Lăng nhi muội muội kết nghĩa kim lan, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày!” Nói xongliền vái một cái.Ách, kết nghĩa chỉ cần lạy một cái là xong, sao lại dài dòng như vậy, không cần phải chính thức như vậy chứ?! Chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày?! Nhưng tôi còn muốn trở về hưởng phúc trần gian nha, sao có thể ở lạichỗ nà y cùng côsống hết quãng đời còn lại chứ? Huống chi… Khụ khụ… Chiếu theo nội dung tình tiết tôi định viết, vậy chẳng phải tôi sẽ cùng cô‘anh niên tảo thệ’ (*) sao?! Tôi không muốn đâu!(*) Chết yểu.Vừa ngẫm nghĩ một lát, tôi lại có chủ ý, nghĩ thầm dù sao nơi này cùng lắm chỉ là một thế giới hư cấu không có thật, là m gı̀ có cá i gı̀ goị là thần phâ chứ, tôi phả i lo lắng cá i gı̀? Huốngchi, “Khụ khụ…” Ho khan hai tiếng, tôi liền cú iđầu, giơ tay phải lên, cất cao giọng nói: “Ngườilâp̣ thệ — Thượng Quan Lăng, không phả i Thượng Quan Lăng thâ sự đã là m nhiề u viêc̣ á c kia. Tôi, là một người tốt, hiền là nh lương thiê , người quen đều goị tôi là mẹ ruột, tôi cũng chưa bao giờ muốn làm mẹ kế, tất cả mọi người gọi tôi là mỗ Lăng, hôm nay mỗ Lăng cùng Thượng Quan Sở Sở tỷ tỷ kết bái, từ nayvề sau bấ t luâ sinh lão bệnh tử, nhất định không rời không bỏ, mãi không thay đổ i. Không cầ u được sinh cù ng ngà y cù ng thá ng cù ng năm, nhưng cầu được chế t cùng tháng cù ng thá ng cù ng ngà y. Nếu mỗ Lăng coi thườ ng tı̀nh nghıã , nhấ t đi h trời tru đất diệt, sau khi chết bị rớtxuống mười tám tầng địa ngục, một ngàn năm, một vạn năm không được siêu sinh!”Ông trờ i ơi, ông nên nghe rõ nha, ngườ i thề thố t là Thượng Quan Lăng, mỗ Lăng nha, không phải là mỗ Lam! Lời của tôi có thể nghe, ngàn vạn lần chớ nên coi là thật! Hì hì, nhưng mà tôi liên tiếp nói hai từ ‘cù ng thá ng’, đem ‘Chỉ cầu được chế t cù ng năm cù ng thá ng cù ng ngà y’ nói thành ‘Chỉ cầu được chế t cùng tháng cù ng